Bữa cơm sum vầy đầu tiên của người cha già và con gái sau 28 năm xa cách bí ẩn.
Ông Nguyễn Văn Nhòm, 82 tuổi, vẫn nhớ rõ ngày con gái ông mất tích. Gần 30 năm qua, mỗi bữa ăn, ông lại dành một bát cơm cho con. Ông giải thích rằng đó là bát cơm phần con gái, với hy vọng nếu con về sẽ có sẵn. Ngày 21/01/1991, con gái ông, Biên, 23 tuổi, mất tích khi ra đồng. Mặc dù gia đình đã tìm kiếm khắp nơi, không có kết quả, ông Nhòm vẫn giữ niềm hy vọng. Hàng năm, vào ngày 21, ông thắp hương tưởng nhớ con như ngày giỗ.
Sau 28 năm và 28 lần cúng giỗ, nỗi nhớ con gái của ông Nhòm vẫn không nguôi, nhưng ông không dám mong chờ gì. Ông kể về những năm tháng đau khổ chờ tin con, đặc biệt là bức thư lạ nhận được ba năm sau khi con mất tích, từ một người phụ nữ tự xưng là đồng hương Bắc Giang, cho biết con gái ông đã lập gia đình và có con trai ở Trung Quốc. Tuy nhiên, do thông tin mơ hồ và lo sợ bị lừa, gia đình ông không dám liên hệ. Kể từ đó, họ không nhận được tin tức nào thêm, mọi hy vọng tìm kiếm tắt lịm. Giờ đây, khi đã gần kề tuổi thọ, ông vẫn day dứt về số phận của con gái, không biết ai đã đưa con đi và xác con đang ở đâu.
Cuộc trùng phùng kỳ diệu diễn ra khi công an Trung Quốc truy quét người nhập cư bất hợp pháp, trong đó có người Bắc Giang. Sáng 28/2/2019, chính quyền xã Đông Lỗ thông báo gia đình ông Nhòm đến nhận con gái Nguyễn Thị Biên. Sau 28 năm xa cách, gặp lại cha, chị Biên chỉ gọi một tiếng "Bố" và không nhận ra ai khác. Ông Nhòm xúc động rơi nước mắt, hai bố con ôm nhau, cảm xúc thật khó tả. Chị Biên gặp lại gia đình nhưng không nhận ra người quen và nói tiếng mẹ đẻ còn khó khăn.
Con gái ông Nhòm trở về sau thời gian mất tích trong tình trạng sức khỏe yếu, nhớ nhớ quên quên. Trước đó, cháu rất nhanh nhẹn, nhưng giờ chỉ mang theo một túi quần áo cũ và đôi dép, không có giấy tờ gì. Gia đình phải cho cháu quần áo để mặc tạm. Trong bữa cơm đoàn viên, ông Nhòm tự tay nấu những món cháu thích, và đây là lần đầu tiên sau 28 năm, gia đình quây quần bên nhau. Mọi người kể lại kỷ niệm cũ, chị Biên xúc động cảm ơn và rơi nước mắt vì niềm vui. Sau khi về, nụ cười luôn hiện trên môi ông Nhòm. Ông dạy lại con gái cách nấu ăn như hồi xưa. Vì gia đình nghèo, chị Biên được giới thiệu làm việc ở một công ty gần nhà, với mong ước được ăn cơm cùng bố mỗi tối.
Chúng tôi đến thăm chị Biên tại một xưởng sản xuất túi vải, nơi chị vui mừng mời chúng tôi vào. Khi được hỏi về lý do sang Trung Quốc, chị chỉ lắc đầu và kể lại quãng thời gian vất vả nơi rừng núi, phải làm ruộng tối mịt mà không dám trốn vì sợ bị đánh đập. Chị nhớ nhà và những bữa cơm gia đình. Sau đợt truy quét của công an Trung Quốc, chị được đưa đến một núi cao và phải đi bộ xuyên rừng cùng nhiều phụ nữ khác. Đến gần tỉnh Lạng Sơn, chị kiệt sức và được một người dân tên Huỳnh, cùng xã với chị, giúp đỡ, liên lạc với gia đình và thuê xe đưa chị về. Chị Biên cười khi nhớ lại câu chuyện trong khi tiếp tục làm việc.
Từ khi đi làm, dù lương không cao nhưng đã giúp chị Biên phần nào nguôi ngoai những năm tháng lưu lạc. Chị luôn vui vẻ, hoạt bát và giao lưu tốt với mọi người. Bà Nguyễn Thị Hà 62.



Source: https://afamily.vn/bua-com-dau-tien-cua-nguoi-cha-gia-va-con-gai-sau-28-nam-mat-tich-bi-an-20200129201644323.chn