Từng là nạn nhân bạo lực học đường, bà mẹ Hà Nội ứng xử khéo khi con bị bắt nạt: "Tôi rút kinh nghiệm từ nỗi đau của chính mình"
Chị Diệu Quỳnh, một kỹ sư hàng không ở Hà Nội, chia sẻ về trải nghiệm bạo lực học đường thời cấp 2 của mình. Ban đầu, chị bị cô lập do học dốt và không còn được bạn bè chấp nhận. Từ một học sinh giỏi, chị sa sút và bị phân vào tổ không ai muốn. Sống trong thế giới riêng, khi có ai đó chơi cùng, chị lại cảm thấy phụ thuộc và luôn khao khát tình bạn. Đặc biệt, vào năm lớp 8, chị bị bạn bè đặt những biệt danh chế giễu, khiến tình trạng bạo lực học đường tăng cao.
Chị Quỳnh bị 3-4 bạn nữ trong lớp đánh sau giờ học, trong đó có cả bạn học sinh giỏi. Một bạn còn cười và nói "Nhìn mặt nó chỉ muốn đánh!". Sau khi bị đánh, chị không dám kể cho ai và bỏ học, chỉ đi lang thang suốt ngày. Khoảng 3 ngày sau, trường báo cho mẹ chị, và mẹ chị đã làm việc với giáo viên để chị quay lại học. Cuối năm lớp 8, mẹ chuyển chị sang lớp chọn gần nhà. Chị vẫn không hiểu vì sao bị bắt nạt, có thể do ngoại hình, cách ăn mặc hay tính cách nhút nhát. Chị tự hỏi tại sao không tìm sự giúp đỡ, vì nghĩ mình là "thành phần mạt hạng" nên cô chủ nhiệm sẽ không ủng hộ.
Tôi không tìm đến mẹ vì bà bận đi làm, không thể can thiệp vào lớp học của tôi. Khi bị bắt nạt, tôi không thể phản kháng, nên đã bỏ học và lang thang mà không nghĩ đến hậu quả, chỉ tìm cách bảo vệ bản thân. Sau này, khi học đại học và đi làm, tôi không còn bị bắt nạt nữa, có lẽ do môi trường tốt hơn và sự chú tâm vào công việc, gia đình.
Chị Quỳnh chia sẻ rằng con gái chị cũng bị bạo lực học đường năm cuối cấp 3, dù học ở trường chọn. Con chị bị bịa đặt thông tin xấu trên mạng. Ban đầu, con chịu đựng và chỉ nói với bạn bè. Các bạn khuyên nên nói với bố mẹ, nhưng khi chị liên hệ với giáo viên chủ nhiệm, cô không thể hỗ trợ hiệu quả vì thông tin được đưa ra nặc danh.
Gia đình cố gắng khuyên con giảm thời gian lên mạng để tập trung học tập, nhưng con không thể bỏ ngoài tai lời nói của bạn bè. Những lời khuyên của chị Quỳnh khiến con càng xa cách, và con thừa nhận đã mất lòng tin ở mẹ. Mỗi lần cố gắng gần gũi, con lại cảm thấy tổn thương, dẫn đến việc ngắt kết nối với gia đình. Nhìn lại tổn thương trong quá khứ, chị Quỳnh quyết định sẽ đồng hành cùng con. Con đã xin đi trị liệu tâm lý, chị đồng ý, nhưng liệu pháp chỉ giúp con hiểu bản thân mà không giải quyết được những chướng ngại tâm lý. Con tự cô lập mình khỏi gia đình và bạn bè trong khoảng 6 tháng và sau gần 10 buổi điều trị, con đã nghỉ vì không thấy hiệu quả, khiến cả hai mẹ con đều đau khổ.
Ban đầu, tôi trách con và cả bản thân vì không bảo vệ được con, khiến con tổn thương. Khi con ngừng trị liệu tâm lý, tôi cũng tham gia trị liệu để tìm bình an hỗ trợ con. Không ngờ, quá trình này giúp tôi nhận ra những tổn thương mà mình đã gây ra, đặc biệt với con gái đầu lòng. Sau 5 tháng trị liệu, mẹ con tôi kết nối hơn. Giờ đây, sau 9 tháng từ khi con bị bắt nạt, nhờ sự động viên của tôi, con đã vượt qua và nói: "Bây giờ con không quan tâm đến những lời họ nói, có mẹ và bạn bè hiểu con là đủ." Chị Quỳnh nhấn mạnh rằng khi trẻ bị bắt nạt, chúng sẽ tìm đến những người mà chúng tin tưởng để cầu cứu, và vai trò của người mẹ là rất quan trọng trong việc hỗ trợ con.
Tăng cường tương tác với con bằng những cuộc trò chuyện thân mật và những cái ôm âu yếm. Nếu là con gái, bạn có thể ngủ cùng và thủ thỉ với con để tạo cảm giác an toàn. Luôn tin tưởng con trong mọi hành động của mình.


Source: https://kenh14.vn/tung-la-nan-nhan-bao-luc-hoc-duong-ba-me-ha-noi-ung-xu-kheo-khi-con-bi-bat-nat-toi-rut-kinh-nghiem-tu-noi-dau-cua-chinh-minh-215241125222210302.chn