Waldemar Haffkine - nhà khoa học bị lãng quên
Vaccine tả do Waldemar Haffkine nghiên cứu từ năm 1892 tại Viện Pasteur, Paris, trong bối cảnh bệnh tả đang hoành hành với 5 đại dịch và hàng triệu người tử vong. Năm 1894, Haffkine được mời đến Bengal, Ấn Độ để nghiên cứu dịch bệnh. Dù gặp phải sự hoài nghi từ cơ sở y tế và công chúng do ông không phải là bác sĩ, Haffkine vẫn tiến hành thử nghiệm vaccine trên 23.000 người, nhưng không có ca mắc nào. Sau đó, ông được mời hỗ trợ xác định trực khuẩn tả và tiêm vaccine cho 116 người, với kết quả 7 người không tiêm tử vong. Điều này giúp Haffkine nhận được tài trợ để mở rộng thử nghiệm, mặc dù ban đầu người dân không tin tưởng. Sau khi tự tiêm vaccine, Haffkine đã thu hút được sự quan tâm, và đến năm 1895, 42.000 người đã được tiêm. Tuy nhiên, ông nhận thấy vaccine chỉ giảm số ca mắc mà không giảm tử vong ở người nhiễm bệnh.
Waldemar Haffkine đã thử nghiệm vaccine mới vào năm 1896 tại Bombay (nay là Mumbai) khi dịch bệnh bùng phát. Mặc dù thiếu thốn về không gian và nhân lực, ông đã phát triển vaccine một liều, thử nghiệm trên 147 tù nhân và cho thấy hiệu quả bảo vệ cao. Haffkine được bổ nhiệm làm giám đốc phòng thí nghiệm nghiên cứu dịch hạch và đã sản xuất 26 triệu liều vaccine, giúp giảm tỷ lệ tử vong do dịch bệnh. Tuy nhiên, vào năm 1902, ông bị cáo buộc do 19 người chết vì uốn ván sau khi tiêm vaccine, dẫn đến sa thải và phải rời Ấn Độ. Dù sau này được minh oan, Haffkine không được phép thử nghiệm vaccine và gặp khó khăn trong sự nghiệp khoa học. Ông xin nghỉ hưu vào năm 1914 và qua đời tại Pháp năm 1930, để lại di sản quan trọng trong lĩnh vực vaccine và được ca ngợi là "vị cứu tinh của nhân loại".


![]()
Source: https://vnexpress.net/waldemar-haffkine-nha-khoa-hoc-bi-lang-quen-4740434.html