Cô gái nghịch ngợm
Minh Thu sinh ra trong gia đình khá giả nhưng thường sống với ông bà do bố mẹ bận rộn. Từ nhỏ, cô bé nghịch ngợm hơn các bạn. Khi em trai ra đời, cả gia đình dồn tình cảm vào em, coi Thu như con gái lớn. Bố thường nhờ Thu bóp chân, nhưng cô không kiên nhẫn và hay bị mắng là vô dụng, dẫn đến cảm giác mặc cảm. Bà nội cũng chỉ chú ý đến em trai, quên rằng Thu cần được yêu thương. Cô bé cảm thấy thừa thãi và thường làm điều mình thích, bao gồm cả việc đập phá đồ đạc trong nhà.
Gia đình lẽ ra nên gần gũi để hiểu tâm lý của Thu, nhưng bà nội lại thường mách cô giáo rằng cháu nghịch ngợm, khiến cô giáo cũng chỉ trích Thu. Điều này làm Thu càng bị cô lập và bệnh tăng động của bé càng nặng. Tại lớp, Thu không tập trung và bị coi là học sinh cá biệt. Tương tự, Sumi ở khu đô thị Việt Hưng cũng gặp khó khăn khi bố mẹ dành hết tình cảm cho cậu con trai. Bố thường tra hỏi Sumi về học hành, làm bé sợ hãi. Sumi cũng có hành vi nghịch ngợm như khạc nhổ và lục lọi đồ đạc. Theo bà Ngô Minh Hà, những trẻ tăng động thường không sống với người lớn tuổi, mà chủ yếu là với gia đình trẻ, dẫn đến ảnh hưởng tâm lý từ nhiều lứa tuổi khác nhau.
Mỗi đứa trẻ thường bị áp lực từ nhiều phía, khiến chúng bối rối và không biết theo ai. Một số trẻ bị giới hạn trong việc xem ti vi và không biết hỏi ai khi có thắc mắc. Đặc biệt, với những bé gái tăng động, bố mẹ cần thể hiện tình cảm và tránh hành động gây tổn thương. Họ nên hợp tác với giáo viên để giúp trẻ có cơ hội thể hiện bản thân qua các vai trò lớp học. Để kiểm soát sự tăng động, cần có người bên cạnh hỗ trợ và rèn luyện tính kiên trì cho trẻ. Bố mẹ nên thống nhất trong phương pháp giáo dục, tránh yêu cầu quá nhiều và hiểu rõ thế mạnh của con để phát triển phù hợp.
Source: https://afamily.vn/me-va-be/con-gai-sieu-quay-2011072708483938.chn