Con bị bệnh hiếm gặp chỉ từ những triệu chứng thông thường.
Khi chào đời, Kan - con gái tôi là một bé khỏe mạnh, ăn ngoan và không quấy khóc. Gần 3 năm trước, khi Kan gần 4 tháng tuổi, con bỗng bị sốt nhẹ 37.5 độ sau giấc ngủ trưa, cáu kỉnh và khóc suốt đêm. Tôi chỉ lau người cho con bằng nước ấm và mặc đồ thoáng mát. Sáng hôm sau, tôi đưa Kan đi khám bác sĩ, và ông kết luận con có thể bị viêm tai và kê kháng sinh. Tôi lo lắng vì con còn nhỏ, nhưng khi Kan vẫn không giảm sốt và khóc nhiều, tôi quyết định cho con uống liều kháng sinh đầu tiên.
Sau khi uống thuốc, Kan bắt đầu ngủ, nhưng tôi phát hiện chân con xuất hiện nốt đỏ. Đêm đó, Kan sốt cao và có tia máu trong mắt. Sáng hôm sau, vợ chồng tôi gọi xe cấp cứu, gửi con gái lớn sang hàng xóm rồi đưa Kan vào viện. Sau khi khám, Kan được truyền nước và nhiều thiết bị y tế được gắn vào người. Mỗi ngày, con bị lấy máu nhiều lần, có khi cả giữa đêm nếu sốt. Kan rất đau đớn và la hét mỗi lần bị khám. Hai ngày trôi qua, bác sĩ vẫn chưa chẩn đoán được bệnh. Các vết sưng đỏ trên chân đã hết, nhưng toàn thân con sưng lên trông mũm mĩm hơn.
Mắt con vẫn còn vằn máu, nhưng không rõ như trước. Môi con khô và chảy máu, các đầu ngón tay, ngón chân bị bong da. Ngày thứ 3 ở viện, bác sĩ thông báo kết quả xét nghiệm: nếu bị cúm, mẹ con có thể về, nhưng nếu không, có thể con bị viêm hoặc đau khớp và cần chụp. Tôi hy vọng con bị cúm, nhưng kết quả âm tính khiến tôi lo lắng. Sáng hôm sau, y tá gọi dậy sớm và đưa con đi chụp xương. Sau khi truyền thuốc và chụp MRI, bác sĩ cho biết xương khớp bình thường, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Kan vẫn sốt và bị tiêu chảy. Khi trở về bệnh viện, bác sĩ thông báo rằng con tôi mắc bệnh Kawasaki, một loại viêm mạch máu hiếm gặp ở trẻ em. Bác sĩ trấn an rằng không ai có lỗi và nguyên nhân bệnh vẫn chưa rõ ràng, thường xuất hiện vào cuối mùa đông và đầu xuân. Các xét nghiệm tiếp theo sẽ xác định mức độ ảnh hưởng của bệnh. May mắn là con gái tôi mới phát bệnh được vài ngày, chưa bị ảnh hưởng nặng nề. Tối đó, Kan được truyền thuốc immunoglobuline, và đến gần sáng, sau 10 tiếng, con hết sốt và vui vẻ trở lại.
Da dẻ của Kan giờ đã bóng bẩy, môi căng mọng thay vì khô nứt như trước. Ngày hôm sau, bác sĩ cho mẹ con tôi xuất viện, Kan phải uống aspirin trong 2 tháng. Tái khám sau một tuần cho thấy phản ứng tốt, nên Kan được giảm liều. Hai tuần sau xuất viện, Kan đi siêu âm tim và mọi thứ bình thường. Bác sĩ vẫn theo dõi sức khỏe của Kan đến khi con tròn 1 tuổi. Sau nhiều xét nghiệm, bác sĩ kết luận Kan mắc bệnh Kawasaki, một bệnh viêm mạch máu toàn thân. Thời gian một tuần nằm viện ở nước ngoài là trải nghiệm khó quên. Mẹ con tôi ở phòng riêng, với đầy đủ tiện nghi và vật dụng cần thiết do bệnh viện cung cấp. Mỗi sáng, y tá đánh thức chúng tôi lúc 8h30 để tắm cho Kan.
Tôi thường tắm cho Kan với sự hỗ trợ của y tá. Có hôm tôi quá mệt, y tá tự động tắm cho Kan. Họ cũng hay bế Kan cho tôi ăn khi con không chịu nằm cũi. Sáng nào bác sĩ cũng thông báo tình hình bệnh của con, không giấu giếm thông tin, giải thích rõ ràng về xét nghiệm và hướng điều trị. Dù không có gia đình bên cạnh...




Source: https://afamily.vn/con-mac-phai-benh-hiem-gap-chi-tu-nhung-trieu-chung-binh-thuong-20160304034741774.chn