Trẻ mắc bệnh tay chân miệng chủ yếu do nuốt virus, nhưng việc phòng ngừa rất đơn giản.
Bệnh tay chân miệng (TCM) đang xuất hiện rải rác tại các tỉnh, thành phố phía Bắc, với nguy cơ biến chứng và tử vong. Để kiểm soát dịch bệnh, cần nâng cao hiểu biết về TCM từ cá nhân đến cộng đồng. Bệnh do virus thuộc họ Enterovirus gây ra, chủ yếu là Coxsackie A16 và Enterovirus 71 (EV71). Mặc dù biểu hiện lâm sàng tương tự nhau, nhưng EV71 có thể dẫn đến các biến chứng nguy hiểm như viêm màng não, viêm não và tổn thương cơ tim. Hiện chưa có thuốc điều trị đặc hiệu, do đó, biện pháp phòng ngừa là quan trọng nhất.
Bệnh tay chân miệng (TCM) dễ lây lan từ người sang người, chủ yếu qua việc trẻ nuốt phải virus. Virus có thể phát tán qua phân, dịch tiêu hóa, nước bọt và mụn nước, tồn tại bền bỉ trong môi trường. Nó chỉ bị bất hoạt sau 30 phút ở 560 độ C và có thể sống đến 3 tuần ở -40 độ C. Các bề mặt như dụng cụ ăn uống, bàn ghế, giường và đồ chơi chung dễ chứa virus. Trẻ em thường tiếp xúc và nuốt virus qua tay. Việc phát hiện sớm bệnh TCM ở trẻ tại bệnh viện là rất quan trọng để theo dõi và hạn chế nguy cơ biến chứng và tử vong.
Hầu hết trẻ mắc bệnh TCM nếu phát hiện sớm và theo dõi sẽ điều trị dễ dàng, giảm nguy cơ biến chứng và tử vong. Sau khi nuốt virus, trẻ sẽ có thời gian ủ bệnh từ 3-7 ngày rồi bắt đầu xuất hiện triệu chứng, với biểu hiện phát ban dạng phỏng nước ở lòng bàn tay, bàn chân, gối, và mông, thường kéo dài dưới 7 ngày. Loét miệng thường gặp với vị trí chủ yếu ở hầu họng, niêm mạc má, môi hoặc lưỡi, gây đau rát khi ăn. Trẻ thường sốt nhẹ (37,5 - 38°C), nhưng nếu sốt cao trên 39°C kéo dài trên 2 ngày, cần nhập viện để theo dõi và điều trị.
Khi phát hiện trẻ có dấu hiệu nghi ngờ mắc tay chân miệng (TCM), cha mẹ cần đưa trẻ đến cơ sở y tế để được hướng dẫn chăm sóc và điều trị. Nếu trẻ mắc TCM, cần theo dõi các dấu hiệu như sốt cao liên tục từ 39°C trở lên, trẻ hốt hoảng, run rẩy, đi đứng loạng choạng, nôn nhiều, khóc không dứt, co giật, và thở khó. Nhận diện sớm tình trạng bệnh nặng là cách tốt nhất để hạn chế biến chứng và nguy cơ tử vong. Bên cạnh đó, cần phân biệt TCM với các bệnh có triệu chứng tương tự như viêm loét miệng, phát ban, thủy đậu, và các bệnh dị ứng khác để tránh nhầm lẫn.
Chủ động phòng bệnh là giải pháp quan trọng đối với bệnh tay-chân-miệng (TCM) do chưa có thuốc đặc trị. Mỗi cá nhân cần hình thành thói quen vệ sinh tay, đặc biệt là rửa tay bằng xà phòng sau khi thay tã, tiếp xúc với phân và nước bọt. Gia đình và cộng đồng cần xây dựng văn hóa vệ sinh tay, vệ sinh đồ chơi, dụng cụ, và sàn nhà bằng hóa chất khử khuẩn. Sử dụng nước sạch và không cho trẻ nghi ngờ mắc TCM đến nơi đông người trong 10-14 ngày. Theo dõi sức khỏe trẻ, đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ và kịp thời đưa trẻ đến cơ sở y tế nếu có dấu hiệu chứng bệnh.
Source: https://afamily.vn/tre-mac-tay-chan-mieng-chu-yeu-do-nuot-phai-virus-nhung-phong-benh-khong-he-kho-20210402160650803.chn