"Từng ghét bỏ cơ thể mình, giờ đây tôi chỉ biết hối tiếc"
Tạp chí New York Times hàng tháng có một chuyên mục "chẩn đoán" giải đáp các thắc mắc về y học, như triệu chứng kỳ lạ ở phụ nữ hay yếu sinh lý ở đàn ông. Những câu chuyện dựa trên trải nghiệm thực tế, và độc giả được mời chẩn đoán các bệnh nhân trước khi các bác sĩ giải đáp. Tôi luôn háo hức đọc chuyên mục này mỗi sáng chủ nhật để khám phá những bí ẩn y học. Tuy nhiên, trong một chuyến dã ngoại, tôi bắt đầu gặp cơn ngứa trên da. Ban đầu chỉ là một đám nhỏ trên đùi, tôi nghĩ đó là da khô và đã bôi kem dưỡng. Nhưng ngứa ngày càng lan rộng ra chân, hông và bụng. Đến Los Angeles, cơn ngứa vẫn không dứt, da tôi đỏ và thâm tím như lúc khởi phát.
Tôi đã thử nhiều hiệu thuốc và đầu tư vào bồn tắm Aquaphor được Bộ Y tế cấp phép, hy vọng sẽ cải thiện tình trạng ngứa da. Sau khi dùng kem Cortisone và tắm bột yến mạch mà không thấy hiệu quả sau 2 tuần, tôi đã đến bác sĩ. Ông ấy cho tôi nhiều thuốc kháng histamine và lấy máu xét nghiệm, đồng thời cảnh báo rằng ngứa da không rõ nguyên nhân có thể liên quan đến ung thư máu hoặc bệnh gan. Cuối cùng, bác sĩ kê đơn Allegra, Zyrtec và Benadryl, cùng kem steroid. Dù vậy, cơn ngứa vẫn kéo dài, khiến tôi không thể kiểm soát được và thường xuyên gãi ở những nơi công cộng.
Một đêm, tôi thức dậy thấy máu trên bụng vì gãi ngứa. Khi thử một chiếc váy ở cửa hàng, người bán hàng nhận xét về những vết cắn trên cơ thể tôi, khiến tôi xấu hổ. Trong tạp chí, không có chẩn đoán nào khả quan. Cuộc sống của tôi trở thành chuỗi ngày thăm khám bác sĩ và chi trả cho thuốc men. Tôi đã gặp nhiều bác sĩ da liễu và dị ứng, nhưng vẫn không tìm ra cách chữa trị dứt điểm. Tôi chỉ muốn thoát khỏi nỗi khổ này, điều khiến tôi không muốn ra ngoài và chỉ biết gãi.
Tôi lo rằng căn bệnh ngứa này đã trở thành một phần của cơ thể, giống như hơi thở hay ăn uống. Chẩn đoán ban đầu cho biết tình trạng của tôi không thể chữa trị. Bệnh ngứa không xác định nguyên nhân và phổ biến ở người cao tuổi, nhưng tôi lại giống như một người phụ nữ 80 tuổi, xung quanh là nhiều loại thuốc như Allegra, Zyrtec, và thuốc kháng histamin. Tôi đã uống thuốc với hy vọng cơn ngứa sẽ dừng lại, nhưng cảm giác bệnh này đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
Cơn ngứa không chỉ là cảm giác trên da mà như từ sâu trong cơ thể, khiến tôi chỉ biết gãi. Khi phải chịu đựng ngứa ngáy, tôi nhận ra mình đã mất điểm về cơ thể từ lâu. Khi cơ thể phản bội, mọi sự chú ý dồn vào nó, gạt bỏ những lo lắng về hình thức như bụng phẳng hay cân nặng. Nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần khiến tôi từ bỏ thói quen cũ. Là phụ nữ, tôi luôn cảm thấy cơ thể quan trọng, và điều đó khiến tôi nhớ lại những lúc nhịn ăn, tập luyện quá sức và ám ảnh về ngoại hình, dẫn đến cảm giác chán ghét chính mình.
Khi nghĩ về những gì đã trải qua, tôi cảm thấy mình đã lãng phí thời gian để chỉ trích cơ thể. Giờ đây, những cơn ngứa hành hạ tôi ngày đêm khiến tôi ân hận hơn. Sáng nay lúc 4.30, cơn ngứa lại làm tôi phải dậy tìm Benadryl và cố gắng ngủ tiếp. Tôi không biết sao để hết ngứa, chỉ cảm thấy mệt mỏi và không muốn phải cử động tay nữa.



Source: https://afamily.vn/toi-da-tung-chan-ghet-co-the-minh-de-roi-hoi-han-nhu-bay-gio-201605130916234.chn