"Tại sao tôi lại sợ những cuộc gọi từ chồng? Có lẽ vì tôi đã quá chú tâm vào việc nhà."
Trước khi kết hôn, tôi làm việc tại một công ty mỹ phẩm và chưa tìm được người yêu ở tuổi gần 30. Dù gia đình lo lắng, tôi vẫn tận hưởng cuộc sống độc thân. Sau khi được gia đình giới thiệu, tôi gặp một đồng nghiệp và dần có cảm tình với anh. Tuy nhiên, khi mẹ anh đề nghị tôi nghỉ việc để lo cho gia đình, tôi đã đồng ý dù có chút khó xử. Tôi chấp nhận làm nội trợ và may mắn được gia đình chồng quý mến, tạo không khí hòa thuận, khiến tôi hài lòng với quyết định của mình.
Trong cuộc sống hôn nhân, không ai tránh khỏi những trục trặc, từ cãi vã nhỏ đến việc phải tạm xa nhau. Trách nhiệm trong hoàn cảnh của tôi chủ yếu thuộc về bản thân. Tôi đã quá đảm đang việc nhà, trở thành "cỗ máy nấu ăn di động". Không chỉ nấu nướng cho gia đình nhỏ, tôi còn phải lo liệu mọi cỗ bàn trong nhà chồng, từ chuẩn bị nguyên liệu đến nấu nướng. Chồng tôi là con trưởng và chúng tôi sống cùng bố mẹ chồng, nên mọi sự kiện đều do tôi đảm nhận. Dù biết làm dâu cũng không phải việc lớn lao, nhưng tôi đã khéo léo khiến mọi người khen ngợi các món ăn không khác gì ở nhà hàng 5 sao.
Các cô dì bên chồng rôm rả buôn chuyện trên nhà, còn tôi thì một mình vất vả dưới bếp. Khi lên hóng gió, thấy mọi người xúng xính váy áo, tôi cảm thấy tủi thân. Sáng nay, tôi dậy sớm, vội vàng chuẩn bị đồ ăn, tay áo xắn lên làm thịt gà, mồ hôi ướt đẫm nhưng không ai giúp đỡ. Tôi đã gọi em họ nhưng họ chỉ ậm ừ hoặc viện lý do không vào bếp. Chồng tôi cũng muốn khoe tài nấu ăn của vợ, càng khiến tôi phải làm thêm.
Tôi chỉ có thể chịu đựng nếu những dịp này ít, nhưng hầu như nhà nào cũng gọi cho chồng tôi để nhờ tôi sang nấu nướng khi có tiệc. Chồng tôi thấy tôi chán nản thì gắt: "Nấu một bữa có chết ai". Gia đình chồng có 7 anh chị em và nhiều người khác, mỗi năm mỗi nhà tổ chức 4-5 bữa tiệc, khiến tôi phải dành gần 13 ngày trong năm để nấu cho người khác. Họ biết tôi sẽ từ chối nên thường gọi riêng cho chồng tôi, và anh thì bận công việc nên chỉ thông báo ngắn gọn rằng có việc và để tôi tự xử lý. Mặc dù hôn nhân của chúng tôi không có vấn đề gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất bức xúc và uất ức vì điều này.
Tôi thường kiềm nén cục tức vì thấy chồng vất vả, nên cố gắng đáp ứng yêu cầu của anh. Nhưng nếu tình trạng này tiếp diễn mà tôi không lên tiếng và mọi người không hiểu, tôi không biết mình có thể chịu đựng lâu hơn. Mọi người có lời khuyên gì cho tôi không?



Source: https://afamily.vn/tu-bao-gio-toi-thay-so-nhung-cuoc-goi-ve-nha-cua-chong-au-cung-tai-cai-toi-toi-qua-dam-viec-nha-20180321163651941.chn