10 Phút Đón Con Muộn: Nỗi Ân Hận Đeo Bám Suốt Đời
Tai nạn xảy ra cách đây 3 năm, nhưng mỗi lần nhìn con, mình vẫn cảm thấy như mới hôm qua. Hôm nay, mình chia sẻ câu chuyện này với nỗi ân hận để nhắc nhở bản thân không tái phạm. Mình muốn các mẹ có con nhỏ rút kinh nghiệm từ mình. Cuộc sống sau khi lấy chồng và có con bận rộn hơn rất nhiều. Ngày nào mình cũng lo lắng và chạy đua với thời gian: sáng phải dậy sớm cho con bú, trưa tranh thủ về cho con ăn, chiều thì tất bật làm việc nhà và chăm sóc con. Mỗi cơn ho hay dấu hiệu bất thường của con đều khiến mình lo lắng suốt đêm. Khi con bắt đầu ăn dặm, mọi thứ lại càng thêm vất vả.
Mỗi ngày, tôi dành vài giờ lên mạng học hỏi từ các mẹ khác để tìm hiểu cách chăm sóc con. Tôi chọn mẻ cua ưng ý sau nhiều lần đi chợ và thường xuyên lo lắng về việc con khó ăn. Áp lực khiến tôi stress nặng nề, nhiều đêm ôm con tôi không kìm được nước mắt. Chồng không thông cảm, còn châm chọc tôi. Khi con 3 tuổi đi học mẫu giáo, tôi có thêm thời gian cho bản thân, nhưng lại vô tình tạo ra áp lực cho con. Tôi bắt đầu chăm sóc bản thân hơn và tham gia các hoạt động xã hội. Một số chị em cũng khuyên tôi rằng chỉ có vợ là khổ, trong khi chồng không phải lo lắng gì. Thỉnh thoảng, tôi cảm thấy mệt mỏi nên đùn đẩy trách nhiệm cho chồng.
Ngày hôm con gặp tai nạn, mọi chuyện đều do mình. Hôm đó, chị em được nghỉ sớm và rủ nhau đi ăn. Lẽ ra mình phải đi đón con, nhưng các chị khuyên mình gọi chồng đi đón thay, vì lâu lâu mới có dịp vui vẻ. Mình đã gọi cho chồng, dù biết anh rất bận, và còn quát anh để thể hiện trước các chị. Sau 10 phút ham vui, mình cảm thấy lo lắng và quyết định đi đón con. Khi đến nơi, mình thấy đám đông và tim đập thình thịch, rồi phát hiện con mình nằm ở đó. Tai nạn xảy ra chỉ vì mình đến muộn 10 phút. Ngày hôm đó, con đang chờ đón cùng cô và các bạn tại phòng sát cổng trường.
Vì đến muộn, con tưởng mình là mẹ nên đã chạy ra đường và bị xe máy tông trúng. Mình không trách cô giáo hay người lái xe, lỗi hoàn toàn do sự vô trách nhiệm của mình. Con gãy xương chân phải bột một tháng và cần thời gian điều trị dài để tránh di chứng. Giờ con đi vẫn tập tễnh, có vết sẹo trên trán phải che bằng tóc mái. Mỗi lần nhìn con, mình không khỏi ân hận vì lỗi lầm không thể tha thứ. Nỗi đau thể xác của con cũng là nỗi đau dày vò mình, và mình chỉ muốn ở bên con để chuộc lại sai lầm nhưng không thể tìm thấy bình yên.
Nếu con mình không phát triển chiều cao như bạn bè, không thể đi lại bình thường hay cột tóc gọn gàng, liệu con có hận mình không? Ba năm trước, nếu mình không vì sĩ diện và ích kỷ, có lẽ mọi chuyện đã khác. Con cái là sinh mạng của phụ nữ, mình hy vọng mọi người sẽ tránh để sĩ diện và ích kỷ gây ra hậu quả lớn cho con như mình đã từng.



Source: https://afamily.vn/10-phut-don-con-muon-va-noi-an-han-ca-doi-toi-6526.chn