3 lần bị chồng tát "cháy má" vì nói dối
Tôi là người thích an nhàn, ngại khổ, nên việc lấy chồng khiến tôi chán nản. Sau khi tốt nghiệp, tôi về Hải Dương làm việc tại một công ty Nhà nước và không muốn yêu đương. Tôi thường về nhà nghỉ ngơi, xem phim, và thỉnh thoảng đi chơi với bạn bè. Khi tôi 30 tuổi, mẹ tôi tìm cho tôi một mối, đó là Thắng, hơn tôi 3 tuổi, là kỹ sư tin học. Sau 3 tháng quen nhau, tôi kết hôn với anh. Thắng có nhà riêng ở thành phố, nhưng gia đình anh không có điều kiện kinh tế tốt. Anh em của Thắng sống ở quê và cách cư xử có phần thô lỗ. Đặc biệt, em trai út của anh rất lạ lùng, luôn ngơ ngác và nhìn tôi với ánh mắt kỳ quặc.
Tôi cảm thấy khó chịu nhưng nhịn vì là dâu mới, không muốn gây xích mích. Một lần, khi tôi đang rửa bát, em út của Thắng lại gần và sờ mông tôi. Tôi hoảng sợ và hét lên, ngay lập tức nói chuyện với bố mẹ chồng. Mẹ chồng tôi vừa khóc vừa giải thích rằng em ấy bị bệnh tâm thần phân liệt từ nhỏ. Tôi rất sốc và không hiểu sao gia đình lại để em ấy tự do trong nhà mà không đưa đi điều trị. Về nhà, tôi gọi cho mẹ để xả stress, trách mẹ đã không tìm hiểu kỹ về Thắng. Tôi lo lắng về gen bệnh tâm thần có thể di truyền. Chưa nói hết, chồng tôi bỗng xông vào, tát tôi một cái khiến tôi ngã xuống sàn.
Anh chỉ nói ngắn gọn: "Ăn đòn vì láo!" khiến tôi tức sôi máu. Chính Thắng là người có lỗi khi giấu chuyện em trai mình bị tâm thần. Tôi lo lắng cho con tương lai thì có gì sai? Ai dám tiếp xúc với kẻ tâm thần mà không sợ hãi? Chỉ vì chuyện đó mà vợ chồng tôi đã cãi nhau suốt một tuần. Sau đó, anh chủ động làm hòa, tôi xí xóa cái tát đầu tiên nhưng vẫn ôm hận. Từ nhỏ tôi đã được cưng chiều, mà giờ lấy chồng lại bị đánh. Tôi tự nhủ nếu anh còn vũ phu lần nữa, tôi sẽ li dị. Nhưng lần thứ hai bị đánh, tôi chỉ biết khóc một mình, không dám nói với ai. Nguyên nhân là tính gia trưởng của chồng. Công ty tôi không yêu cầu đồng phục, nên các chị em thi nhau mặc đẹp, tôi cũng thích những chiếc đầm ôm sát và ngắn.
Chồng tôi không thích tôi mặc váy ngắn, yêu cầu tôi phải mặc quần dài hoặc váy dài dưới gối. Anh cho rằng mặc váy ngắn đi xe máy thì vô duyên. Tôi không chấp nhận và vẫn mặc theo sở thích. Chúng tôi đã cãi nhau nhiều lần về chuyện này. Một ngày, khi tôi chuẩn bị ra ngoài, anh đòi tôi thay váy, nhưng tôi không nghe và đi ra ngoài. Anh kéo tôi vào nhà, tát tôi và xé váy tôi rồi bỏ đi. Tôi rất sốc và phải nghỉ làm ở nhà khóc cho thỏa nỗi uất ức.
Tôi không dám mang vết đỏ trên tay đến cơ quan sau lần cãi nhau với chồng. Tôi phải thay đổi cách ăn mặc vì sợ chồng ghen, nhưng sau vài ngày, cơn tức cũng nguôi ngoai. Chưa kịp hòa giải thì lại đến dịp lễ Rằm tháng Bảy, khi gia đình chồng có truyền thống tụ tập ăn uống. Với 14 cô dì chú bác, chồng luôn bắt tôi tham gia đầy đủ các buổi tiệc, lý do là để "gắn kết tình cảm gia đình". Những ngày này, chúng tôi phải đi lại liên tục, từ ăn uống đến dọn dẹp, rồi lại gấp rút di chuyển về Hải Dương. Cuối tuần, nhà anh cứ luân phiên tổ chức sum họp gia đình.
Sau nhiều lần mệt mỏi vì các buổi tụ tập, tôi đề nghị chồng không tham gia thường xuyên nữa, nhưng anh kiên quyết giữ tục lệ gia đình. Đầu tuần này, tôi đã rất mệt sau khi tham dự lễ Vu Lan sớm của nhà chồng và đi ăn uống sau giờ làm. Tối thứ ba, theo lịch, vợ chồng tôi phải về ăn cỗ Vu Lan nhà bác anh, nhưng tôi cảm thấy không khỏe và muốn ở nhà nghỉ ngơi. Thay vì thông cảm, chồng tôi lại không đồng ý.


Source: https://afamily.vn/3-lan-bi-chong-tat-chay-ma-vi-lao-20120830091139305.chn