5h sáng, mẹ chồng lặn lội 200km đến bấm chuông cửa, khiến tôi cảm thấy áy náy vô cùng.
Sau 7 năm kết hôn, vợ chồng tôi có 3 con, trong đó bé lớn 6 tuổi. Mẹ chồng đã lên thành phố sống cùng chúng tôi để chăm sóc các cháu và giúp đỡ việc nhà. Tôi thường nói với các con rằng bà nội là mẹ thật sự của chúng vì bà đã chăm sóc chúng nhiều hơn tôi. Thời gian chăm sóc các cháu của bà vất vả hơn cả lúc nuôi chồng tôi, vì giờ bà phải chăm 3 đứa. Nhờ có bà, vợ chồng tôi có thể yên tâm làm việc và đi công tác. Tôi rất biết ơn và thương bà. Hai tháng trước, khi trường học mở lại, chúng tôi cho bé út đi lớp để “giải phóng” bà nội, khi bà đã gần 70 tuổi và thường xuyên đau lưng, đau chân. Từ khi bà về quê, chúng tôi mới cảm nhận rõ sự thiếu thốn “phao trợ giúp”.
Mỗi sáng, hai vợ chồng tôi bận rộn chuẩn bị cơm nước và đưa con đi học trước khi đi làm. Chồng tôi từng đề nghị thuê người giúp việc, nhưng tôi không đồng ý vì kinh tế gia đình không cho phép, nhất là khi nuôi 3 đứa trẻ. Có lúc tôi hối hận vì đã nghe theo gia đình sinh nhiều con. Tuần trước, bé út mới đi học đã ốm sốt 3 ngày, không ăn uống gì, khiến tôi lo lắng. Khi gọi điện cho mẹ chồng, tôi vô tình than thở về tình trạng của con. Sáng hôm sau, bà đã đến nhà từ 5h sáng với đủ loại rau củ từ vườn.
Bà chồng hỏi thăm bé út đã ăn chưa, nhưng tôi lại lo lắng cho bà vì biết bà phải vất vả đi xe khách 200km để đến nhà tôi lúc 5h. Dù tôi muốn bà về quê nghỉ ngơi nhưng không biết làm sao để nói. Bà vẫn ở lại chăm sóc bé út.
Source: https://afamily.vn/5h-sang-me-chong-vuot-200km-toi-bam-chuong-cua-khien-toi-vo-cung-ay-nay-20220611194641518.chn