"Bạn hãy chọn lựa!"
Chị luôn coi mình là nhất, không đặt mình vào vị trí của chồng để hiểu và cảm thông, mà chỉ gây áp lực cho anh. Vì tình yêu lớn, anh không dám rời bỏ chị, nhưng chị biết điều đó và lợi dụng để "thao túng" hôn nhân. Anh mệt mỏi và xót xa, vì cuộc đời chỉ còn chị, nhưng không chắc chị sẽ mãi bên anh. Ngay từ đầu, anh đã thấy tình yêu này mong manh, và từng phải hạn chế mối quan hệ để tránh sự ghen tuông của chị.
Bạn thân thì khó bỏ, nhất là khi cô ấy xinh đẹp, giỏi giang, khiến chị trở thành cái gai trong mắt chị. Chị ngày nào cũng khiến anh mệt mỏi với những câu truy vấn, yêu cầu anh xóa số điện thoại cô bạn và ngừng gặp gỡ. Ngay cả khi cô bạn bị tai nạn, chị cũng cảnh cáo anh. Cô bạn cố gắng làm hòa nhưng càng gần gũi, chị càng muốn bứt ra. Với sự quyết tâm, chị yêu cầu anh chọn giữa chị và cô bạn, và chấm dứt liên lạc với anh. Để không mất chị, anh buộc phải xa cách cô bạn. Cô bạn hiểu chuyện, chủ động ít liên lạc để anh đỡ khổ tâm. Chị hả hê với quyền lực của mình, luôn đắc thắng khi nhắc lại quá khứ.
Nếu em không gay gắt, thì giờ chẳng biết phải làm sao. Khi cô bạn thông báo lấy chồng, thấy anh buồn, chị hỏi: “Sao thế, tiếc lắm à?”. Anh tiếc cho tình bạn từng thân thiết, nhưng khi mời đám cưới, bạn phải nói: “Nếu cậu không đến, tớ cũng không trách”. Câu đó khiến anh tự dằn vặt. Chị không hiểu điều đó. Khi chị bảo: “Mẹ hoặc em. Anh chọn đi!”, anh lại phải quyết định để mẹ sống một mình. Anh là con trai duy nhất, mẹ vất vả nuôi anh khôn lớn, giờ muốn gần con cháu nhưng chị không muốn sống chung với mẹ chồng. Nếu muốn lấy chị, anh phải xây nhà riêng, còn không thì “thân ai người ấy lo”. Dù anh đưa ra nhiều lý lẽ, chị vẫn không chịu hiểu.
Anh chỉ còn mẹ, nỗi đau mất cha vẫn còn đó, nhưng chị không quan tâm. Anh lo lắng cho mẹ, nhất là khi đêm khuya một mình. Nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ ân hận suốt đời. Anh không thể đùn đẩy trách nhiệm cho ai khác, trong khi chị thản nhiên nói rằng sống cùng mẹ chồng sẽ dẫn đến ly hôn. Chị còn nghi ngờ anh cưới chị chỉ để làm người chăm sóc mẹ. Anh cảm thấy như đang trong cuộc chiến mà không biết có ai thắng, còn anh thì đã đầu hàng. Mẹ dặn anh đừng lo lắng, chỉ cần họ sống hạnh phúc là được. Nhưng anh không thể vui, vì trong ngôi nhà mới khang trang mà anh mơ ước, không có mẹ bên cạnh.
Chị cảm thấy thoải mái với cuộc sống của mình, nhưng không hiểu nỗi đau của anh khi có những bữa cơm ngon mà thiếu mẹ bên cạnh. Những đêm mưa bão, anh trăn trở, lo lắng cho mẹ, không biết bà có ngủ được hay không. Chị tuy không vô tâm, vẫn chăm sóc mẹ khi ốm đau, nhưng lại kiên quyết không muốn mẹ về ở cùng. Chị ép anh phải chọn giữa hai người mà anh không dám phản kháng, sợ hôn nhân tan vỡ và mẹ thêm buồn. Anh cảm thấy áp lực, không dám thử thách để giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Chị ngày càng đòi hỏi theo ý mình, không chỉ chuyện lớn mà cả những chuyện nhỏ nhặt cũng can thiệp. Dù anh đã rất kiên nhẫn, nhưng cũng có lúc nổi giận. Khi công ty tổ chức đi du lịch, anh khuyến khích vợ con đi cùng để có kỳ nghỉ vui vẻ, nhưng chị không đồng ý.


Source: https://afamily.vn/anh-chon-di-20150125033749998.chn