"Bao đêm chồng mặc áo cưới lang thang ngoài phố, tìm kiếm cô dâu của mình"
Tôi và anh học chung từ lớp 10, trải qua 3 năm yêu nhau lén lút. Khi vào đại học, tình yêu của chúng tôi trở nên công khai, tràn đầy kỷ niệm. Sau khi tốt nghiệp, anh làm ở một công ty liên doanh, còn tôi ở nhà xuất bản. Hai năm sau, anh cầu hôn và tôi đồng ý, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới. Tuy nhiên, hai tháng trước ngày cưới, trong chuyến từ thiện lên vùng cao, xe khách của chúng tôi gặp nạn. Tôi ngất xỉu và tỉnh lại sau 2 ngày, nhưng anh vẫn chưa tỉnh. Nghe kể, anh đã ôm tôi để bảo vệ, còn tôi chỉ bị gãy chân, còn anh chấn thương nặng.
Trong thời gian anh bị thương, tôi ngồi xe lăn sang chăm sóc anh, chờ mong anh tỉnh lại. Một tuần sau, anh tỉnh nhưng lại thờ ơ và không nói gì. Bác sĩ cho biết anh có vết máu tụ ảnh hưởng đến thần kinh. Tôi chứng kiến anh gào khóc, tưởng tôi đã chết trong vụ tai nạn, lao đi tìm tôi mỗi khi tôi rời mắt. Tuy nhiên, có lúc anh lại rất tỉnh táo, vui vẻ trò chuyện và nhớ các dự án đang thực hiện. Nhìn anh hạnh phúc, tôi không kìm được nước mắt. Mọi người trong gia đình đều đau lòng, nhưng tôi quyết tâm chăm sóc anh suốt đời, tin rằng với sự kiên trì, anh sẽ hồi phục.
Bác sĩ cho biết chấn thương và sốc tinh thần khiến anh gặp khó khăn, nhưng với thời gian chăm sóc, anh sẽ hồi phục. Ngày cưới, chúng tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ với họ hàng. Nhìn anh vui vẻ với chiếc cà vạt đỏ, tôi không khỏi rơi nước mắt khi anh khen tôi đẹp trong áo cưới. Do bệnh tình, mẹ anh cùng họ hàng đến đón dâu thay anh. Kể từ tai nạn, anh rất sợ ô tô. Đám cưới được tổ chức ở nhà trai. Dù tôi đã chuẩn bị kỹ, anh vẫn lo lắng về trang phục của mình trong lễ cưới. Khi đến giờ làm lễ, anh ngồi thẫn thờ và thậm chí muốn đuổi khách vì cảm thấy ồn ào. Tuy nhiên, mọi người đều thông cảm cho tình trạng của anh.
Mọi người kiên nhẫn chờ đợi cho chú rể bình tĩnh bước ra làm lễ cưới. Là cô dâu, tôi cũng bỡ ngỡ nhưng đã động viên anh. Lễ bái tổ tiên diễn ra suôn sẻ, nhưng khi tiệc bắt đầu, anh cấm mọi người uống rượu, lảm nhảm về tác hại của nó. Vì vậy, mọi người chuyển sang nước ngọt để chiều lòng chú rể. Tiệc cưới diễn ra nhanh chóng, nhưng đêm tân hôn thì tệ hại. Ban đầu, anh muốn đuổi tôi về, nhưng khi tôi đòi về, anh lại khóc xin tôi ở lại. Cuối cùng, mỗi khi tắt đèn, anh lại xuống đất ngủ, nhường giường cho tôi.
Một tháng sau ngày cưới, tôi và chồng chính thức trở thành vợ chồng. Cuộc sống của chúng tôi đầy bi hài: khi tỉnh táo, anh giúp đỡ và chăm sóc tôi, nhưng khi phát bệnh, anh gào khóc và nhốt mình trong phòng. Anh sợ hãi khi thấy xe khách màu đỏ và người uống rượu, khiến tôi phải luôn canh chừng anh trong suốt 5 năm qua. Chúng tôi sống khép kín trong ngôi nhà nhỏ, anh trồng rau trên tầng thượng và làm đồ thủ công để tôi bán. Tôi làm việc tại nhà để chăm sóc anh. Mẹ chồng thỉnh thoảng đến chơi nhưng không giúp cải thiện tình trạng của anh. Đêm khuya, anh thường mơ về đám cưới mà lẽ ra phải diễn ra, và tôi đã nhiều lần phải dậy tìm anh trong đêm.
Những đêm bất chợt tỉnh giấc, anh thường mơ màng về một đám cưới đã lỡ, nên âm thầm mặc vest chú rể và lang thang ngoài đường để đón dâu. Tôi phát hiện ra điều này sau 2 tháng cưới, khi nửa đêm tỉnh dậy không thấy chồng bên cạnh, lo lắng tìm khắp nhà nhưng không thấy anh.


Source: https://afamily.vn/biet-bao-dem-chong-mac-ao-chu-re-lang-thang-ngoai-duong-doi-don-dau-201510261056541.chn