Bất ngờ của cô dâu tương lai
Sự thú nhận muộn màng
Tôi nhớ ngày mình phát hiện ra điều khủng khiếp chỉ một tháng trước đám cưới. Cuộc sống của chúng tôi lúc đó đầy bận rộn với việc chuẩn bị cho ngày trọng đại: từ đặt tủ, giường, thiếp mời, váy áo đến chọn địa điểm chụp ảnh. Tôi từng nghe nhiều cặp đôi chia tay vì căng thẳng trong thời gian chuẩn bị đám cưới, nên tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Tuy nhiên, đôi lúc tôi cảm thấy bực bội vì có vẻ như chỉ mình tôi lo lắng, còn Tuấn, chồng sắp cưới, lại không quan tâm nhiều. Anh còn nhận việc đi công tác vào cuối tuần mà lẽ ra chúng tôi phải chụp ảnh cưới, nhưng tôi không thể trách anh vì đó là công việc.
Tôi và Tuấn quen nhau khi anh trở về từ Sydney, nơi anh học thạc sĩ. Một người bạn thân của tôi đã nhờ Tuấn chuyển quà cho tôi, giúp chúng tôi có cơ hội gặp gỡ. Sau này, Tuấn làm cùng công ty với một người bạn học của tôi, càng khiến chúng tôi gần gũi hơn. Sau hơn 3 năm yêu nhau, chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân. Tôi mong muốn có một gia đình yên ấm với những đứa trẻ. Tuấn là người trách nhiệm trong công việc nhưng đôi khi lại quên hẹn hò với gia đình. Cuối tuần tới, chúng tôi sẽ thử áo cưới và lễ phục, tôi đã nhắc Tuấn ghi nhớ ngày này để anh không quên.
Tuấn ngồi gật gù trước máy vi tính. Khi tôi đang ghi nhớ trên điện thoại của anh, bỗng nhận được tin nhắn từ Hoàng, bạn học và cũng là đồng nghiệp của anh: “Cô bé qua đêm ở Quảng Ninh hôm ấy khen ngợi anh và đòi xin số điện thoại của anh nhưng em không cho. Phải cảm ơn em đi.” Tôi chết lặng khi đọc những dòng chữ đó, không thể tin vào mắt mình. Những ngày sau, Tuấn nhất quyết chối bỏ, nói đó chỉ là trò đùa của Hoàng. Dù có tin nhắn, tôi vẫn không thể tin anh sẽ làm như vậy. Tôi hiểu anh là người chỉ chăm lo cho công việc, nhưng nếu đó là trò đùa thì thật ác ý. Tôi khóc không ngừng và không muốn ăn uống, khiến cả hai bên gia đình lo lắng.
Các cụ khuyên rằng "Ngày cưới gần kề, hãy nhanh chóng giải quyết mọi cãi vã". Dù tôi không thể nói gì về chuyện lớn lao này khi chưa rõ ràng, việc tôi khóc và bỏ ăn khiến Tuấn hoang mang. Sau nhiều lần chối bỏ, anh cuối cùng thú nhận đã xảy ra sự việc do cá cược trong lúc say, khi bị "nhốt" cùng cô gái kia. Tuấn quỳ xin lỗi và mong tôi hiểu. Nghe anh giải thích, tôi cảm thấy mọi thứ tồi tệ hơn, khi anh nói chuyện nghiêm trọng như một trò đùa, và tôi tự hỏi liệu những người trong công ty anh có thật sự ác độc hay chính anh đang bịa đặt.
Mọi chuyện đều có lý do. Tôi gọi điện hủy tiệc cưới trước mặt anh, và anh vội vàng giật lại điện thoại, ánh mắt cầu xin. Điều đó khiến tôi bức bối, tự hỏi nếu anh là "nạn nhân" như nói thì tại sao lại phải xin xỏ. Tôi không thể chấp nhận việc sắp làm chồng mà lại đi với người khác. Tôi quyết định gọi cho Hoàng, người có liên quan đến tin nhắn và chuyến đi với Tuấn. Dù từng tránh mặt Hoàng sau khi tốt nghiệp, nhưng thời gian học cùng đã khiến tôi có lúc xiêu lòng trước sự tán tỉnh của anh.
Sự ích kỷ và lối sống khác biệt của Hoàng khiến tôi nhận ra anh không phải là người tôi có thể yêu. Hoàng tốt nghiệp sớm hơn tôi một năm, và công việc khiến chúng tôi ít gặp nhau. Thật trùng hợp, công ty của Hoàng lại là nơi chồng sắp cưới của tôi được mời làm việc. Sau nhiều năm, Hoàng có vẻ trưởng thành hơn nhưng cách nói chuyện vẫn không thay đổi. Tôi gặp anh trong một quán cà phê vào một chiều mưa tầm tã.


Source: https://afamily.vn/cu-soc-cua-nguoi-vo-sap-cuoi-20120130112941210.chn