Bí mật đáng sợ trong 2 năm chung sống của chúng tôi
Trong khi nhiều gia đình khác đang tận hưởng kỳ nghỉ bên nhau, tôi lại cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, mang trong bụng một đứa con và giữ trong lòng bí mật về chồng. Hai năm hôn nhân, tôi phải âm thầm chịu đựng nỗi buồn và không dám chia sẻ với ai. Nhớ lại đêm tân hôn, tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng nhưng sáng hôm sau, tôi vẫn là gái còn trinh. Chồng tôi thờ ơ lãnh cảm khiến tôi cảm thấy bị tổn thương và tự hỏi liệu mình có đủ hấp dẫn không hay anh có vấn đề về sinh lý mà chưa từng thừa nhận.
Anh phủ nhận mọi hoài nghi và chỉ nói đang gặp vấn đề tạm thời, hứa sẽ nhanh chóng hồi phục. Anh khóc và xin tôi chờ đợi. Tháng đầu sau hôn nhân, chúng tôi sống như bạn bè, vẫn yêu thương nhưng không có tiếp xúc thể xác, khiến tôi cảm thấy ức chế. Tôi thèm khát tình cảm từ chồng. Từ nhỏ, tôi chỉ biết học hành dưới áp lực của bố mẹ, chưa bao giờ được tự do hay sống cho bản thân. Sau 2 năm ra trường, tôi kết hôn theo sự sắp đặt của bố mẹ. Dù lần đầu gặp anh tôi có thiện cảm vì anh đẹp trai và có công việc tốt, nhưng thực tế hôn nhân không như tôi mong đợi.
Tôi cảm thấy như đang chuyển từ một nhà tù sang một nhà tù khác. Ban ngày, anh là người đàn ông chăm chỉ và yêu thương tôi, nhưng ban đêm anh lại trốn tránh tôi bằng cách làm việc khuya hoặc không còn gần gũi. Tôi đã khuyên anh chia sẻ để cùng nhau vượt qua khó khăn, nhưng anh từ chối và cho rằng mình đang điều trị. Anh không có nỗ lực gần gũi, trong khi nhu cầu của tôi ngày càng tăng và áp lực sinh con từ hai bên gia đình ngày một lớn. Sau hai năm kết hôn, tôi phải giữ kín một bí mật nặng nề về cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi đã đe dọa sẽ ngoại tình nếu anh không thay đổi. Anh sợ mất tôi và hứa sẽ cố gắng thực hiện nghĩa vụ làm chồng.
Lần đầu tiên của chúng tôi khiến tôi mất hết cảm giác về tình dục. Chúng tôi "yêu" trong sự khó chịu và trách móc, mà tôi không hề thấy hưng phấn. Tôi là người cầm cương trong khi anh gặp vấn đề sinh lý lớn, nhưng sĩ diện của anh còn lớn hơn. Anh đã cầu xin và đe dọa tôi giữ bí mật. Thiếu thốn đời sống vợ chồng khiến tôi có nhiều suy nghĩ lệch lạc về sex, đôi khi khao khát còn lớn hơn tình yêu. Tôi ước mình có thể bỏ trốn để tìm một người đàn ông khác. Anh hiểu tâm trạng đó nên ngày càng ghen tuông. Thiếu sex khiến tôi nóng nảy, chúng tôi thường cãi nhau, và tôi không ngần ngại gọi anh là “đồ bất lực”, trong khi anh mắng tôi “lăng loàn”. Vợ chồng tôi chỉ có sex 2-3 lần mỗi tháng, quá ít ỏi.
Mỗi lần quan hệ với chồng đều bắt đầu bằng trách móc, kết thúc bằng nước mắt và không có cảm xúc. Sau hơn một năm, tôi mang thai nhưng chồng cắt đứt mọi gần gũi, để tôi tự lo. Anh vui mừng thoát khỏi trách nhiệm, khiến tôi cảm thấy tủi thân. Đáng buồn hơn, anh nghi ngờ khả năng làm cha của mình và thường xuyên chất vấn tôi, thậm chí còn đay nghiến trong suốt thai kỳ. Nhu cầu cơ bản của tôi cũng bị anh châm biếm, và anh nhất quyết muốn thử ADN khi con ra đời. Nhìn lại, tôi nhận ra chưa bao giờ có một ngày vui trọn vẹn bên chồng, và tôi đã sống theo ý muốn của bố mẹ suốt 13 năm.
Tôi không muốn cam chịu nữa, chỉ muốn sống cho bản thân. Tôi muốn ly hôn để tự do, nhưng con tôi sắp ra đời và trẻ con cần có gia đình. Bố mẹ tôi sẽ không chịu nổi nếu tôi trở thành mẹ đơn thân chỉ sau hai năm hôn nhân. Mối quan hệ giữa hai gia đình vẫn tốt vì họ là bạn bè thân. Tôi đã cố gắng cân nhắc nhưng vẫn chưa thể quyết định.


Source: https://afamily.vn/tam-su/bi-mat-khung-khiep-trong-2-nam-song-chung-cua-vo-chong-toi-20130429021113935.chn