Bỗng dưng tỉnh táo!
Nhìn vào căn nhà tối tăm, Thảo thở dài ngao ngán. Chồng cô, Minh, lại đi đâu không rõ. Kể từ khi cưới, Minh chưa bao giờ về nhà sớm hơn Thảo. Dù cô chăm chỉ nấu ăn, anh vẫn lêu lổng đến khuya, về nhà trong tình trạng say xỉn. Minh chỉ biết nằm lăn ra giường, để Thảo lau dọn trong nước mắt. Sáng hôm sau, anh lại đi làm như không có chuyện gì. Cuộc sống như vậy kéo dài hai năm, Thảo luôn chờ đợi trong cô đơn. Tuy nhiên, cú sốc khi Minh biết mình không thể làm cha đã khiến anh thay đổi.
Minh hờ hững với vợ mình, Thảo, mặc dù từng khuyên cô hãy rời bỏ anh để tìm hạnh phúc. Thảo kiên quyết ở lại, chấp nhận mọi khổ cực vì yêu Minh. Dù Thảo luôn chăm sóc và chu đáo, Minh lại cảm thấy bất lực vì không mang lại hạnh phúc cho cô. Mỗi khi muốn về nhà sớm để nấu ăn cho Thảo, anh lại bị những tiếng trẻ con vui đùa bên ngoài làm chần chừ, cuối cùng quay xe đi uống bia. Minh dần thành thói quen bỏ mặc vợ, hy vọng Thảo sẽ tìm được người khác có thể mang lại cho cô cuộc sống tốt đẹp hơn.
Minh rời bỏ Thảo trong căn nhà vắng lặng. Tối nay, anh không say đủ để quên đi nỗi chán chường cuộc sống lang thang và sự sợ hãi khi đối diện với tình yêu. Khi về nhà, xóm vẫn sáng đèn và trẻ con hớn hở vui đùa. Chúng gọi Minh, xin ngồi trên xe. Về đến nhà, Minh thấy Thảo gục đầu bên mâm cơm nguội lạnh, cô đã ngủ thiếp đi trong lúc chờ anh. Sau hai năm, mỗi ngày Thảo đều đợi anh trở về. Minh tiến lại ôm chầm lấy vợ, khóc nức nở.
Sau những ngày mệt mỏi, Minh vùi vào lòng vợ, rấm rức. Thảo lặng đi, nước mắt hạnh phúc rơi từ đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Cô biết những chờ đợi của mình sẽ không vô ích. Nhẹ nhàng, Thảo nâng mặt Minh lên và hôn vào trán anh.


Source: https://afamily.vn/chot-tinh-20110918022131209.chn