Cảm xúc nghẹn ngào khi lần đầu thấy chồng bế con.
Mình đã làm mẹ được mười ngày, và những ngày này thật buồn vui lẫn lộn, đặc biệt là với ông chồng cũng là "bố trẻ con". Mình từng tưởng tượng khoảnh khắc con chào đời sẽ rất thiêng liêng, nhưng thực tế lại khác. Khi bác sĩ giao con, chồng mình bất ngờ thốt lên “sao nó ghê vậy em”, khiến không khí trở nên ngượng ngùng. Anh e dè không dám bế con vì sợ làm rớt, trong khi mình đã chuẩn bị kỹ cho anh về cách chăm sóc. Chồng mình tự hào làm bố nhưng dường như chưa nhận thức được trách nhiệm của mình.
Mình đã tưởng tượng giây phút con chào đời sẽ thật thiêng liêng, nhưng thực tế lại khác xa. Đeo bỉm cho con mà không gỡ miếng dán, còn mang tã thì gói kĩ như quà. Mỗi khi con ị, chồng mình đều gọi vợ vào, nhăn nhó bịt mũi và chê “ghê quá”. Mình nói với anh rằng trẻ sơ sinh chỉ bú sữa, không hôi đâu, nhưng anh vẫn lắc đầu. Khi con ị, mình mệt nằm không dậy nổi, anh mới miễn cưỡng mang khẩu trang để dọn dẹp cho con. Sau đó, anh còn rửa tay diệt khuẩn và thi thoảng đưa tay lên ngửi. Chồng mình còn nghĩ rằng việc con tè ướt là do mình cho con uống nước nhiều. Thật buồn cười khi anh không hiểu rằng trẻ sơ sinh chỉ bú sữa. Mới vài ngày tuổi, đầu con còn mềm, chồng mình đã lo lắng khi thấy thóp con phập phồng.
Chồng mình lo lắng hỏi đi hỏi lại về con, khiến mình bực bội trả lời rằng con còn nhỏ và không thể so sánh với trẻ 1 tuổi. Anh ấy thương con nhưng lại hay đánh thức con dậy để chơi, rồi khi con ị thì lại trốn tránh. Khi mình mắng, anh dỗi và nói mình khó tính. Gần đây, anh đi ăn mừng sinh nhật bố, về say xỉn và mình sơ ý giao con cho anh. Nửa tiếng sau, mình lên thấy anh đã ngủ và để con nằm lạnh trong nôi, khiến mình hoảng hốt kêu gọi bố mẹ chồng đưa con đi viện. Chồng lúc đó tỉnh lại khi thấy cả nhà lo lắng.
Mẹ chồng mắng chửi chồng là "bố vô trách nhiệm", còn mình thì lo lắng "nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta chia tay". Thấy anh cúi đầu, mắt đỏ hoe, mình cũng thấy tội. Sau lần đó, anh không còn sợ bế con, không ngại thay tã hay dọn dẹp nữa, luôn tự giác làm. Khi vào viện, anh đi đi lại lại, lo lắng. Bác sĩ thông báo con không sao, nhưng mẹ chồng ngăn không cho mình báo cho anh biết. Khi bế con ra, cả nhà giả vờ căng thẳng, anh vội vàng giật con từ tay mình, khóc lóc thảm thiết. Đó là lần đầu anh bế con, khiến cả nhà xúc động nhận ra tình phụ tử của anh. Từ đó, anh trưởng thành hơn, chăm sóc con một cách tự nhiên. Mẹ chồng còn nháy mắt bảo "nó trưởng thành rồi".
Mình tạm tin vậy, dù sao cũng là bố trẻ con. Không biết đây là họa hay phúc nhỉ?


Source: https://afamily.vn/bui-ngui-khi-trong-thay-chong-lan-dau-tien-be-con-20150110051657791.chn