Cha mẹ không thương, chồng cũng không coi trọng vợ.
Tôi không chắc tâm sự của mình có đáng nói hay không, nhưng hiện tại tôi rất cần ai đó lắng nghe và cho lời khuyên. Gia đình tôi đang gặp khó khăn. Ba tôi không còn là trụ cột, thu nhập chỉ đủ cho việc nhậu nhẹt. Mẹ tôi, từ khi phải trở thành lao động chính, đã thay đổi, lao vào cờ bạc và nợ nần. Bà tiêu hết tiền trong túi và còn tính chi tiêu từ tiền của người khác. Tôi thì phải tính toán chi tiêu, lén để dành chút tiền phòng khi ốm đau, còn lại đều đưa cho mẹ. Điều này làm mẹ ghét tôi, cho rằng tôi ích kỷ. Anh tôi thì vô tư, chỉ cần đủ ăn mặc.
Tôi từ bỏ ước mơ tương lai tươi sáng sau lớp 12 để trở thành lao động chính trong gia đình. Khi anh trai lấy vợ, tôi phải chịu thêm áp lực từ chị dâu tham lam, người thường khiến mẹ tôi phải nhường nhịn. Chị ta xem thường mẹ, và khi tôi phản ánh, mẹ lại cho rằng tôi hẹp hòi. Em gái tôi sống cùng nhưng không hỗ trợ tài chính, vẫn gây áp lực vì tôi chỉ đóng góp 2,5 triệu mỗi tháng cho gia đình, trong khi thu nhập của vợ chồng tôi chỉ gần 6 triệu, còn phải lo cho con cái. Từ nhỏ tôi đã không được yêu thương vì ngoại hình, giờ lại thêm trầm cảm và phiền muộn. Vì vậy, khi kết hôn, tôi dồn hết tình cảm cho chồng.
Anh thường ở bên tôi, giúp đỡ việc nhà và tự chăm sóc bản thân khi tôi bận rộn. Khi tôi mang bầu, anh cũng rất chu đáo. Mọi người bảo tôi may mắn có chồng yêu thương. Tuy nhiên, tôi lại dễ buồn khi bị anh bỏ rơi. Ngày cưới, anh bỏ tôi một mình trong nhà lạ để đi chơi với bạn đến khuya. Những ngày nghỉ, anh chỉ lo nhậu với bạn bè, trong khi tôi chăm sóc con và làm việc nhà vì chị dâu lười biếng. Tôi thường xuyên giận anh vì khi nghỉ, anh không giúp đỡ mà chỉ đi chơi, khiến tôi mệt mỏi. Nếu tôi không đi chơi cùng, anh sẽ ở nhà.
Gần đây, chồng tôi thường xuyên nói chuyện và mua đồ ăn sáng cho các cô bé ở công ty, khiến tôi cảm thấy ghen tuông và nghi ngờ tình cảm của anh dành cho mình. Mặc dù tôi luôn làm anh thỏa mãn trong chuyện gối chăn, nhưng khi tôi muốn biếu ba má chồng bánh trung thu, anh lại nghi ngờ tôi cho họ ăn bánh không an toàn, khiến tôi rất tổn thương. Điều này làm tôi cảm thấy chán nản, xa lánh anh và không muốn gần gũi suốt hai tháng qua, dù biết chuyện của mình không phải là lớn lao so với nhiều người khác.
Hiện tại, nỗi buồn từ gia đình và chồng khiến tôi chán nản và không muốn cứu vãn tình hình. Tôi nghĩ đến việc bỏ nhà đi và ly hôn, nhưng lo sợ nếu không ly hôn, anh sẽ lăng nhăng rồi trở về năn nỉ. Tôi dễ mềm lòng vì nghĩ đến con, nhưng lại không thể quên những gì đã xảy ra. Tôi không biết mình nên bỏ qua nỗi buồn để hàn gắn hay tiếp tục im lặng.



Source: https://afamily.vn/ba-me-de-khong-thuong-chong-cung-coi-vo-chang-ra-gi-2011093011305781.chn