"Chắc chồng nghĩ tôi là 'người hùng', có thể giải quyết mọi chuyện một mình!"
Xin chào các độc giả! Thỉnh thoảng, tôi đọc Tâm sự của mọi người và tìm thấy câu trả lời cho những vấn đề của mình. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình và mong nhận được lời khuyên. Tối qua, tôi đã nói với chồng về việc ly hôn, khiến anh bất ngờ và hỏi lý do, nhưng chúng tôi chưa kịp nói rõ thì hai đứa trẻ quấy khóc. Đến giờ, chúng tôi vẫn chưa có cơ hội trò chuyện lại. Tôi cảm thấy cần lắng nghe ý kiến của các bạn để không hối hận sau này. Năm năm trước, tôi rất kỳ vọng vào hôn nhân và tin tưởng vào chồng, nhưng giờ đây tôi phát hiện anh ấy đã phản bội.
Đó thực sự là một cú sốc với tôi. Nhiều người, từ bạn bè đến người lớn tuổi, tỏ ra lo lắng về quyết định lấy chồng của tôi. Tôi gặp anh khi 26 tuổi và trong thời gian quen nhau, chúng tôi chủ yếu liên lạc qua điện thoại, chỉ gặp nhau vài lần mỗi tháng. Bạn bè không hiểu vì sao tôi chọn người ở xa, trong khi tôi hoàn toàn có thể tìm kiếm những lựa chọn tốt hơn. Những người lớn tuổi cảnh báo rằng sống xa nhau sau khi cưới sẽ gặp nhiều vấn đề, nhưng tôi đã bỏ ngoài tai. Tôi quyết định kết hôn chỉ vì yêu và tin rằng ở tuổi 27, tôi đủ chín chắn để biết lựa chọn của mình. Hai năm đầu của chúng tôi rất hạnh phúc, dù không hoàn hảo nhưng tình yêu giúp cả hai dễ chấp nhận mọi thứ.
Mọi chuyện thay đổi khi Mimi tròn 1 tuổi và tôi mang bầu em bé thứ hai. Trong lúc chăm sóc con ốm và mệt mỏi, tôi nhận tin chồng gặp trục trặc trong việc làm ăn và nợ một số tiền lớn. Mẹ chồng khóc lóc khi kể cho tôi, nhưng tôi bình tĩnh và nghĩ đây chỉ là chuyện không may. Dù mệt mỏi, tôi vẫn động viên chồng và cố gắng giúp đỡ anh. Thời gian mang bầu rất khó khăn, tôi không có thời gian cho bản thân và em bé. Mỗi ngày, tôi ra khỏi nhà lúc 6:30 và về lúc 18:00, rồi lại làm việc khuya sau khi chăm sóc con. Chồng tôi làm xa, nên mọi việc gia đình đều do tôi gánh vác.
Nhiều hôm con ốm, tôi mang bầu to mà vẫn phải bế con cả đêm, sáng dậy đau lưng và buồn ngủ nhưng không dám nghỉ làm. Tôi cố gắng giấu cảm xúc để chồng không lo lắng. Khi anh về, tôi sắp xếp công việc để anh được thoải mái. Sau khi Đậu Đậu ra đời, cuộc sống càng khó khăn hơn. Tôi sức khỏe kém, thường xuyên ốm, ảnh hưởng đến cả con. Có lúc cả mẹ lẫn con đều ốm, tôi vừa bế con vừa ngủ gật, thật khủng khiếp. Tiền bạc hạn hẹp, tôi không dám mua gì cho con và không biết nhờ ai. Dù ở với bố mẹ đẻ, nhưng mẹ tôi cũng mệt mỏi nên thường cáu gắt với tôi.
Tôi đang trải qua stress nặng nề, có lúc muốn buông xuôi. Nhưng nghĩ đến con, tôi vẫn cố gắng sống. Chồng tôi đi làm xa, về nhà chỉ 2-3 lần một tuần và không giúp được gì cho tôi. Tôi phải nhắc nhở anh nhiều lần thì mới làm, còn không thì anh không tự giác giúp. Con tôi gần 3 tháng, tôi phải đi làm trở lại để trả nợ và nuôi con. Công việc và chăm sóc con khiến tôi kiệt sức, không còn sức để trò chuyện với chồng. Cuối ngày, sau khi xong việc và dỗ con ngủ, tôi cũng chỉ muốn ngủ. Có lẽ tôi đã sai khi ôm hết mọi việc vào mình.
Chồng tôi có vẻ nghĩ tôi là "siêu nhân" vì luôn tự giải quyết mọi việc. Anh chỉ chăm chú vào điện thoại và không bao giờ hỏi xem tôi có cần giúp gì không, ngay cả khi tôi ốm. Tôi đã nhẹ nhàng góp ý nhưng không có hiệu quả, thậm chí còn bị cho là nói nhiều. Chán nản, tôi không muốn nói thêm nữa. Còn nhiều vấn đề khác, nhưng không muốn làm mất thời gian của mọi người.


Source: https://afamily.vn/tam-su/chac-chong-nghi-toi-la-sieu-nhan-viec-gi-cung-tu-giai-quyet-duoc-2014082503306256.chn