Chỉ còn 2 ngày, vợ tôi sẽ bước vào ngưỡng cửa hôn nhân với người khác…
Cuối tuần này, vợ tôi sẽ kết hôn với người khác. Tôi ngồi đây một mình với rượu và máy tính. Hơn 3 năm qua, tôi vẫn gọi cô ấy là vợ, mặc dù cô ấy đã coi tôi là chồng cũ. Chúng tôi yêu nhau 5 năm và sống với nhau 7 năm, nhưng chỉ vì một câu nói mà chúng tôi mất nhau. Sau 12 năm bên nhau, chúng tôi chưa bao giờ có thời gian yên ả hạnh phúc. Luôn có những biến cố, từ sự phản đối của gia đình đến tai nạn và mất mát. Ngày cưới của chúng tôi cũng không được tổ chức chu đáo, chỉ vái lạy tổ tiên rồi dắt nhau về. Tôi vẫn nhớ đêm tân hôn, cả hai đều khóc vì tủi thân nhưng cũng hạnh phúc khi cuối cùng đã có nhau.
Cuộc sống hôn nhân không dễ dàng. Chúng tôi sống trong căn phòng trọ chật chội, mùa hè nóng bức, mùa đông lạnh lẽo, nhưng vẫn bên nhau và hạnh phúc. Yêu nhau 5 năm, chúng tôi chỉ làm lễ gia tiên đơn giản. Tôi đã trải qua nhiều công việc lao động chân tay dù có bằng đại học, còn vợ tôi thường xuyên ốm yếu, phải đổi sang công việc văn thư nhẹ nhàng. Cô ấy là người duy nhất đi xe đạp, nên tôi cố gắng tăng ca để mua cho vợ chiếc xe máy cũ. Một lần, vợ về muộn và tôi lo lắng không biết tìm đâu. Tôi tự trách mình khi nghĩ đến việc cô ấy có thể đang đi với người khác.
Tôi ghen tuông mù quáng, thấy vợ dừng xe trước cửa liền lao ra tát hai cái. Vợ khóc lóc giải thích rằng xe hỏng và hết xăng, còn mang về bọc phở cho tôi. Dù bị ghen oan nhiều lần, cô ấy vẫn không giận. Sau khi sinh con, vợ ở nhà vì sức khỏe yếu, khiến gia đình ngày càng nghèo khó. Con thường quấy và ốm vặt. Tôi được thăng chức, lương cao hơn nhưng vẫn không đủ trang trải. Vợ luôn tự trách mình, tằn tiện chi tiêu để làm tôi hài lòng. Gia đình dù khó khăn nhưng vẫn giữ được hạnh phúc. Con đã 3 tuổi nhưng cuộc sống vẫn chưa cải thiện.
Càng lớn, tôi càng tốn kém nhiều tiền. Nhìn bạn bè có cuộc sống ổn định, tôi cảm thấy ghen tị và thường cáu bẳn. Ra ngoài xã hội làm tôi thấy thoải mái, nhưng về nhà lại nặng nề với cảm giác nghèo khó. Tôi giận mình vì không lo được cho gia đình và cũng giận vợ con vì chỉ biết trông chờ. Tôi bắt đầu uống rượu và về nhà muộn, điều này đã dẫn đến sự chia tay. Một đêm, khi thấy vợ chăm sóc mình, tôi đã nói một câu tổn thương: “Mẹ con cô đừng đeo bám tôi nữa, cuộc đời tôi lao xuống vực kể từ khi gặp cô.” Câu nói đó khiến vợ tôi suy sụp, và sau một tháng, cô ấy đã làm đơn ly hôn.
Sau nửa năm, vợ tôi rời bỏ nhà mà không rõ lý do, trở nên lạnh lùng và từ chối mọi liên lạc. Hai ngày nữa, cô ấy sẽ tái hôn. Dù tôi đã cố gắng níu kéo, nhắc về tình nghĩa và con cái, cô ấy vẫn kiên quyết từ chối. Ba năm tám tháng sau ly hôn, tôi vẫn không thể quên được cô. Những đêm mưa lạnh, tôi đã quỳ xin cô ấy nhưng vô vọng. Giờ đây, người phụ nữ tôi từng yêu sắp thuộc về người khác, và tôi nhận ra rằng 12 năm bên nhau là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi. Bất hạnh giờ mới thật sự bắt đầu. Tôi không biết phải làm gì khi vẫn muốn níu kéo cô ấy.


Source: https://afamily.vn/2-ngay-nua-vo-toi-di-lay-chong-2014218233326132.chn