"Chỉ đến khi trải qua băng huyết, tôi mới thấu hiểu trái tim chồng"
Lấy chồng là công nhân xây dựng, tôi thường bị mọi người nói sẽ khổ. Chồng tôi thường đi làm xa, có khi cả tháng mới về, mọi việc trong nhà đều do tôi gánh vác. Khi sinh bé Cún, chồng không thể về kịp, tôi cảm thấy tủi thân khi thấy người khác có chồng chăm sóc. Đến khi chồng về, anh chỉ ở bên mẹ con tôi hai ngày rồi lại phải đi làm. Dù mẹ chồng chăm sóc tôi tận tình và tôi thường xuyên gọi điện cho chồng, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn. Tôi nhận ra việc lấy chồng xây dựng là sai lầm, dù anh mang về nhiều tiền, nhưng tôi chỉ cảm thấy tủi thân và trách móc anh.
Tôi nói tôi không cần tiền, chỉ cần chồng bên cạnh để chia sẻ, trong khi tôi phải một mình chăm sóc con cái. Anh chỉ ôm và xin lỗi, nói rằng anh đang cố gắng đảm bảo tương lai cho mẹ con tôi. Sau đó, anh trở lại công việc sau một tháng ở nhà. Tôi thường tự trách mình vì đã yêu mà giờ phải chịu khổ. Chồng tôi không lãng mạn, thường đi nhậu để kết giao, điều này khiến tôi tức giận nhưng không dám nói ra vì sợ cãi vã. Anh khẳng định chỉ đi nhậu ở những nơi đàng hoàng, nhưng cách đây hai tháng, tôi phát hiện vết son trên áo anh. Tôi đã khóc và trách mắng anh, anh quỳ xin lỗi và nói đó là lần đầu.
Sau đó, chồng tôi không đi làm nữa mà ở nhà với mẹ con tôi, chăm sóc con và cố gắng trò chuyện với tôi. Tôi dần mất niềm tin và tình yêu dành cho anh, chỉ ở lại vì bé Cún còn nhỏ. Tôi dự định khi bé lớn và có tiền, sẽ ly hôn và ra ở riêng. Nếu không xảy ra băng huyết, có lẽ tôi đã thực hiện kế hoạch đó. Từ khi còn nhỏ, tôi đã bị rong kinh nhưng không nghiêm trọng. Gần đây, tôi lại bị ra máu nhiều nhưng chủ quan không đi khám. Một đêm, sau khi tắm, tôi cảm thấy choáng váng, không còn sức. Trong lúc đó, tôi quyết định sẽ bỏ qua lỗi lầm của chồng và sống hạnh phúc bên anh. Tôi nghe thấy tiếng chồng và cảm nhận được anh đang bế tôi lên giường.
Anh gọi xe cấp cứu và đưa tôi ra ngoài. Tôi nghe chồng cầu xin bác sĩ cứu tôi, khuyên tôi phải cố gắng vì anh và con. Khi tỉnh lại lúc 4 giờ sáng, tôi thấy anh đang ngồi bóp tay cho tôi, mắt nhắm nghiền nhưng tay vẫn nhẹ nhàng. Khi tôi cựa tay, anh mở mắt và bật khóc, dù cố quay đi để giấu nước mắt. Đây là lần đầu tôi thấy anh khóc. Trong những ngày nằm viện, anh chăm sóc tôi rất tận tình, thay băng vệ sinh và lau chùi cho tôi. Tôi nhận ra anh thật lòng thương tôi. Sau lần này, tôi hiểu thêm về anh và quyết định bỏ qua lỗi lầm, sống hạnh phúc bên người đàn ông mà tôi đã chọn suốt đời.



Source: https://afamily.vn/cho-toi-khi-toi-bi-bang-huyet-thi-moi-hieu-long-chong-20170208112506296.chn