"Chỉ một lần gọi mày tao, ân hận suốt đời"
Khi viết những dòng này, tôi vẫn không thể tin vào thực tại mình đang sống. Tôi đã quá nóng giận và lạnh lùng với những người yêu thương, dẫn đến nỗi đau không nguôi. Năm nay tôi 32 tuổi, là trưởng phòng kinh doanh tại một công ty xuất nhập khẩu, thường xuyên cáu gắt vì áp lực công việc. Tôi đã kết hôn hơn 2 năm và có một con trai 1 tuổi. Tôi rất yêu vợ, người hiền lành, đảm đang và được gia đình chồng quý mến. Sau 2 tháng cưới, vợ tôi có thai và vẫn chăm sóc gia đình, trong khi tôi cũng cố gắng giúp đỡ. Tuy nhiên, tính nóng nảy khiến tôi thường la mắng vợ, làm cô ấy cảm thấy tổn thương.
Em thường nhờ tôi nói nhẹ nhàng để giữ thể diện, và tôi hiểu điều đó. Nhưng khi nổi giận, tôi không kiềm chế được. Mặc dù tôi có thể bình tĩnh lại sau vài giờ, nhưng tính nóng nảy của tôi đã gây ra nhiều cãi vã, đặc biệt trong thời gian vợ mang thai. Mẹ tôi cũng khuyên tôi nên nhường vợ hơn, nhưng tôi lại nghĩ vợ cần nhường tôi. Tôi nhận ra áp lực tâm lý có thể đã khiến vợ sinh non. Nhìn con trai nhỏ phải truyền dịch, tôi tự hứa sẽ kiềm chế cơn nóng giận để không làm vợ con khổ thêm. Kể từ khi sinh con, vợ tôi trở nên trầm tính và thường im lặng khi tôi mắng. Em dành nhiều thời gian cho con và ít chú ý đến tôi hơn.
Vì em nhịn nên chúng tôi ít cãi nhau hơn. Vợ tôi thường nhắc tôi cần kiềm chế để con không chứng kiến những cuộc cãi vã. Dù hối hận nhưng tôi lại dễ quên. Sau 6 tháng nghỉ sinh, vợ đi làm lại, áp lực và mệt mỏi khiến em khó chịu và thường nhờ tôi phụ chăm con. Tuy nhiên, tôi lại thiếu tự tin trong việc bế con, dẫn đến cãi vã nhiều hơn. Một lần, khi vợ nhờ tôi bế con để làm việc mà tôi cũng bận, chúng tôi đùn đẩy nhau cho đến khi con ngã và khóc. Vợ bế con lên, thấy mặt con sưng đỏ, em bật khóc và mắng tôi vô trách nhiệm, dường như tất cả ấm ức bấy lâu nay đều bộc phát.
Em hối hận vì lấy phải tôi, khiến tôi nổi giận và đuổi em ra khỏi nhà. Trong cơn tức giận, tôi đã xưng hô mày tao và không ngăn được mình. Em cầm ví bỏ đi, để lại tôi chăm sóc con. Dù trước đây tôi chưa bao giờ làm vậy, nhưng câu nói của em khiến tôi không nguôi giận. Một giờ sau, tôi nhận được điện thoại thông báo em bị tai nạn và đang cấp cứu. Tôi hoảng hốt, vội vã đưa con đến bệnh viện mà không kịp mặc áo ấm, và phải ký giấy phẫu thuật ngay khi biết mình là chồng em.
Tôi đau đớn khi nhìn tờ phiếu cưa chân của vợ. Trong lúc suy sụp, cô ấy đã băng qua đường và bị xe tông, dẫn đến việc phải cưa chân để cứu mạng. Sau 4 ngày, khi tỉnh lại, cô khóc rất nhiều vì mất chân. Bố mẹ tôi cũng không cầm được nước mắt. Tuy nhiên, khi thấy tôi, cô lại la mắng và đuổi tôi ra. Tôi cảm thấy tội lỗi vô cùng vì đã đẩy cô đến tình cảnh này. Dù cô đã xuất viện và mẹ tôi chăm sóc, nhưng cô vẫn tiếp tục mắng tôi. Lạ thay, tôi không còn giận dỗi mà chỉ muốn bù đắp cho cô. Giờ tôi phải làm gì để sửa sai? Ai có thể cho tôi lời khuyên?



Source: https://afamily.vn/mot-lan-xung-may-tao-de-roi-an-han-ca-doi-7290.chn