Chia sẻ cảm động của người phụ nữ không có cơ hội làm mẹ, làm vợ.
Mình từng tin vào hạnh phúc và tình yêu vĩnh cửu, nhưng giờ đây, khi mọi thứ tan vỡ, mình nhận ra rằng những điều ấy thật mong manh. Đàn ông giống như củ hành, càng bóc càng đau đớn và cuối cùng không có tim. Mình từng tự hào là cô gái may mắn khi yêu và cưới mối tình đầu. Chồng mình, một kiến trúc sư thành đạt, luôn yêu thương vợ và sẵn sàng hy sinh công việc để chăm sóc cho vợ con khi mình mang thai. Trong suốt thai kỳ, dù sức khỏe không quá tệ, chồng vẫn hết lòng chăm sóc, từ việc dìu vợ đi lại đến mang bô vào cho vợ. Mình thật sự hạnh phúc.
Anh luôn tự trách mình khi món ăn quá nóng hoặc quá nguội, và khi thấy anh bón từng thìa cháo cho vợ, mình cảm động rơi nước mắt. Cuộc sống viên mãn hơn khi anh yêu thương vợ và mình mang thai con trai đầu lòng. Nhưng mọi thứ thay đổi khi mình mất con. Sau tai nạn xe máy ở tháng thứ 6 của thai kỳ, mình không chỉ mất con mà còn suýt mất mạng. Chồng mình đổ lỗi cho mình vì không nghe lời, và mẹ chồng thì tuyên bố từ bỏ con dâu. Bà cho rằng mình không xứng đáng làm mẹ. Cuộc sống bỗng chốc sụp đổ.
Ngày ra viện, không khí ở nhà chồng nặng nề như địa ngục. Mình chỉ dám ở trong phòng vì không ai nói chuyện. Chồng còn thương, mang cơm lên cho mình, nhưng đến ngày thứ 4, mẹ anh bỗng hất mâm cơm vào người mình và chửi mắng. Bà trước đây từng khen con trai chăm sóc mình, giờ lại đe dọa sẽ đuổi mình. Chồng bênh vực mình, nhưng tình hình càng tồi tệ khi anh ngày càng lạnh nhạt, trốn tránh không muốn gần gũi và không bênh vực mình trước mẹ.
Mình đã nhiều lần nhìn anh với ánh mắt cầu xin, mong anh bênh vực mình, nhưng chỉ nhận lại sự thờ ơ. Anh không nói tới chuyện ly hôn, có lẽ chỉ vì thương hại. Làm phụ nữ không có con, mình cảm thấy như phế nhân, không ai cần đến. Mình không thể ngủ vì luôn lo lắng về tương lai. Giờ không con, không việc, sức khỏe yếu, nếu chồng bỏ rơi thì thà chết còn hơn. Sống trong hôn nhân như thế này thật sai lầm, chỉ như lãnh cung lạnh lẽo. Anh chỉ nói vài từ với mình, không hỏi han hay trò chuyện, chỉ trả lời khi cần. Khi mình hỏi về ly hôn, anh bảo không muốn, nhưng lại không cho mình hy vọng gì. Mẹ chồng nói anh chuẩn bị xem mặt người khác, với mình, đó như án tử do chính chồng ban xuống.
Mình đau khổ và im lặng chờ chồng giải thích, nhưng anh vẫn không nói gì. Chủ nhật, anh mặc vest, xịt nước hoa và ra ngoài, mẹ chồng thông báo anh đi gặp người khác. Mình cảm thấy thất vọng và đau đớn, như người vô hình. Chiều hôm đó, mình chỉ biết nhìn theo anh với nước mắt. Tối, mình đưa anh tờ đơn ly hôn để anh biết mình bị tổn thương và vẫn còn tự trọng. Mặc dù không muốn ly hôn, mình muốn nghe lời giải thích từ anh. Nhưng anh ký đơn mà không đọc, rồi bỏ đi và đá vỡ chiếc bô sứ từng bê cho vợ.
Mình hiểu anh đã tuyệt tình như thế nào. Suốt hai ngày qua, mình đã khóc mà không nhận được sự quan tâm nào từ chồng. Anh vẫn sống bình thường, đi làm và chơi lễ. Có lẽ đã đến lúc mình phải vực dậy, dù biết vậy nhưng nỗi đau vẫn quá lớn. Có phải cái chết là lựa chọn duy nhất đúng đắn lúc này?


Source: https://afamily.vn/tam-su-rot-nuoc-mat-cua-1-phu-nu-khong-duoc-lam-me-lam-vo-201449213624584.chn