Chia sẻ đáng sợ của người mẹ tuyệt vọng khi chôn sống con mình
Trong những ngày qua, cư dân rạch Rau Răm - Ngã Cái, phường An Bình, quận Ninh Kiều, TP. Cần Thơ vẫn chưa hết bàng hoàng khi một bé gái sơ sinh bị chôn sống dưới đất nhưng may mắn được phát hiện và cứu sống. Anh Trương Văn Duyên, 45 tuổi, là bác ruột của bé, kể lại rằng vào khoảng 21 giờ ngày 21/10, khi đi qua bụi cây gần nhà, anh nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Mặc dù sợ hãi, anh đã đến gần và phát hiện bé gái bị chôn dưới đất, chỉ còn gương mặt nhô ra ngoài. Ngay lập tức, anh đã gọi mọi người giúp đỡ. Bé lúc đó tím tái, đầy máu, dây rốn còn nguyên, và đã được đưa đi cấp cứu kịp thời. Hiện bé đã khỏe mạnh và được vợ chồng ông Trương Văn Bảnh và bà Đỗ Thị Công nhận nuôi, đặt tên là Trúc Mai.
Lê Thị Cẩm Trúc, sinh năm 1974, vợ của Trương Văn Nhân, sinh năm 1970, sống tại số nhà 2587, khu vực 8, đã chôn sống con mình do cùng quẫn. Sau sự việc, nhiều người đến thăm hỏi gia đình chị. Chị dâu của Nhân, Nguyễn Thị Bé Bảy, cho biết Trúc đã thú nhận với chồng vào sáng sớm rằng đứa bé bị chôn sống là con của họ, khiến Nhân không biết xử lý ra sao. Chị Trúc kể rằng vợ chồng chị nghèo, có ba đứa con, thường xuyên phải vay nợ để trang trải cuộc sống, dẫn đến hành động đau lòng này.
Do mượn tiền nóng bên ngoài, vợ chồng phải gánh số nợ gần 200 triệu đồng với lãi suất cao, khiến họ làm lụng suốt ngày mà vẫn không đủ trả nợ. Cuộc sống trở nên khó khăn, con lớn 15 tuổi phải nghỉ học để phụ bán quán. Chị phát hiện có thai 5 tháng nhưng không đủ tiền phá thai, nên quyết định giấu kín và nghĩ sẽ bỏ khi sinh. Đến tháng thứ 9, bụng chị chỉ hơi lớn, ai cũng nghĩ chị tăng cân. Mặc dù chồng và mẹ chị nghi ngờ, chị vẫn khăng khăng nói mình chỉ mập lên.
Hàng ngày, chị vẫn làm việc mướn quần quật, nên nghi vấn chị có bầu đã tan biến. Tối 210, sau khi chồng đi làm về say rượu và 3 đứa con đã ngủ, chị đau bụng, nghi mình sắp sinh. Chị ra sau bếp, rặn vài hơi, đứa bé chào đời và khóc. Sợ bị phát hiện, chị dùng kéo cắt dây rốn, rồi đặt con dưới đất và mặc đồ. Chị bỏ đứa bé vào túi ni lông rồi đào một hố cạn ở hàng rào, định chôn con. Khi lấp đất đến cổ, thấy con khóc thét, chị sững người và hoảng sợ bỏ chạy vào nhà, nép sát vào vách tường.
Khoảng 10 phút sau, chị nghe tiếng anh Duyên và bà Nguyễn Thị Tư, mẹ chồng, cùng nhiều người trong xóm đến cứu đứa bé, lúc này chị mới bừng tỉnh. Bé Trúc Mai, đứa trẻ bị mẹ chôn sống, may mắn sống sót. Chị Trúc vội lau sạch vết máu trên nền gạch nơi sinh, rồi giả vờ không biết gì và "tò mò" chạy ra xem mặt đứa bé. Chị mừng lo khi thấy nó còn sống, nhưng chỉ mong không ai biết đó là con mình, nên cố làm ngơ. Sáng hôm sau, để đánh lạc hướng, chị sinh hoạt bình thường, nấu cơm cho con trước khi đi học, rồi ra sân chẻ củi gần chỗ mình chôn con. Khi nghe hàng xóm nghi ngờ đứa bé là con mình, chị hoảng hốt nhưng cố bình tĩnh, ra chửi hàng xóm vì dám "vu oan" cho mình.
Chiều hôm đó, khi không còn ai nhắc đến tên mình và mọi người chỉ chú tâm chăm sóc đứa bé, chị yên tâm lên giường nằm. Chưa đầy 10 phút sau, chị cán bộ phụ nữ ấp gọi, kèm theo vài anh công an. Họ thông báo mời chị về công an phường có việc và chị phụ nữ sẽ chở chị đi. Ban đầu, chị tưởng mọi chuyện...


Source: https://afamily.vn/doi-song/tam-su-ron-nguoi-cua-nguoi-me-cung-quan-dem-con-di-chon-song-20131025083625840.chn