"Chiếc chăn bông 15 năm vẫn chưa được chồng bỏ đi"
Chúng tôi đã kết hôn được 4 năm, sống hạnh phúc bên nhau. Chồng tôi là giám đốc công ty truyền thông với mức lương khá, nhưng do xuất phát từ hoàn cảnh khó khăn, anh rất tiết kiệm. Gia đình anh làm nông, chị gái lớn không học hết cấp 3 vì thiếu tiền, còn chị thứ hai đi làm sớm. Chồng tôi là con út, được học hành đầy đủ, nhưng anh đã phải làm thêm từ thời sinh viên và trải qua nhiều khó khăn để có được vị trí hiện tại. Dù là sếp, anh rất ít khi đi nhậu và không thích chi tiêu phung phí. Tôi thường mua sắm quần áo cho anh, và anh không bao giờ phàn nàn về giá cả. Bữa ăn hàng ngày cũng đơn giản, anh ăn gì tôi nấu nấy. Anh rất chăm lo cho gia đình, gửi tiền về quê cho bố mẹ và hai chị gái, và tôi tôn trọng điều đó mà không hề phàn nàn.
Giao số tiền còn lại cho tôi để chi tiêu sinh hoạt, anh chỉ giữ lại một ít cho xăng xe và trà đá. Việc mua chiếc chăn này khiến bố anh không còn tiền về quê. Tôi thích sống hiện đại, đồ đạc trong nhà đều là hàng hiệu, kể cả đồ cho anh, vì tôi nghĩ anh cần thể hiện phong cách sếp khi tiếp khách. Tuy nhiên, trong nhà chỉ có chiếc chăn bông cũ kỹ của anh là không hoàn hảo. Chiếc chăn nặng nề, vỏ hình con công đã rách, nhiều lần tôi muốn vứt đi nhưng anh nhất quyết giữ lại. Anh vẫn đắp chiếc chăn đó mỗi đêm, bỏ qua chiếc chăn lông cừu đắt tiền mà tôi mua. Chồng tôi nói đó là món quà đầu tiên của anh, được bố mua cho khi anh ra thủ đô học.
Trời vẫn nóng, nhưng vì sợ bận đồng áng và xa xôi, bố anh đã mua cho anh chiếc chăn bên đường tàu. Trong suốt 4 năm đại học và 1 năm với lương 400 ngàn mỗi tháng, chiếc chăn đó là tài sản quý giá nhất của anh. Bố anh đã không còn tiền về quê, chỉ dừng lại xin nước trên đường đạp xe hàng trăm cây số mà không có miếng bánh mì. Chiếc chăn mang ý nghĩa lớn lao với anh, nhưng tôi lại không thể chịu đựng được sự cũ kỹ và mùi hôi của nó trong căn phòng sang trọng của mình. Mùa hè còn dễ chịu, nhưng mùa đông thì thật khó chịu khi phải ngửi mùi bông ẩm ướt từ chiếc chăn ấy.
Dù đã giặt nhiều lần, mùi bông cũ vẫn ám ảnh tôi. Tôi đã hỏi chồng có thể cất chiếc chăn vào kho không, anh đồng ý nhưng sau vài hôm lại lấy ra dùng vì thói quen. Dọn dẹp nhà cửa một mình, tôi muốn vứt đi chiếc chăn ấy, nhưng biết chồng sẽ buồn nên đành gập gọn để ở một góc. Sống chung, đôi khi cần tôn trọng sở thích của nhau. Mặc dù ghét chiếc chăn, nhưng nhờ nó, tôi nhận ra chồng mình rất trọng tình cảm, không bao giờ có mới nới cũ, điều đó cũng đáng quý.


Source: https://afamily.vn/chiec-chan-bong-15-nam-van-chua-chiu-vut-bo-cua-chong-20160920125832896.chn