Chờ đợi hạnh phúc khi mẹ sắp xếp đám cưới cho cô dâu xinh đẹp, nhưng chú rể đã bỏ chạy ngay đêm tân hôn vì phát hiện "điểm kiêu hãnh" của vợ và lời xin lỗi muộn màng 26 năm sau.
Câu chuyện về Quách Mạt Nhược, một nhà văn nổi tiếng Trung Quốc, cho thấy nhiều mối quan hệ vợ chồng không xuất phát từ tình yêu thật sự. Năm 1912, khi mới 20 tuổi, ông nhận được thư từ mẹ thông báo về một hôn sự tốt với Trương Quỳnh Hoa, 22 tuổi, con gái một gia đình danh tiếng. Mẹ ông bị thu hút bởi vẻ đẹp và tính cách của Quỳnh Hoa, đặc biệt là đôi chân bó nhỏ nhắn của cô. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân này đã gây ra nhiều bi kịch trong cuộc đời của Quách Mạt Nhược.
Đối với nhiều gia đình giàu có, đôi chân của cô dâu là yếu tố quan trọng quyết định việc chấp nhận hay không. Tuy nhiên, mẹ của Mạt Nhược không biết rằng đôi chân kiêu hãnh ấy lại khởi nguồn cho một cuộc hôn nhân thảm họa. Quách Mạt Nhược nhận thư miêu tả vợ xinh đẹp, biết đọc sách và mong chờ hôn nhân, nhưng ông buộc phải chấp nhận theo truyền thống. Sau khi lễ cưới được tổ chức với sự chuẩn bị kỹ lưỡng, khi vào phòng tân hôn, Mạt Nhược nhìn thấy đôi chân nhỏ bé dưới váy vợ và lạnh lùng bỏ đi, không nói lời ngọt ngào nào. Ông không thể chấp nhận được những nét truyền thống ấy.
Sau này, Quách Mạt Nhược miêu tả đôi chân vợ với giọng mỉa mai, gọi chúng là “cặp mũi con khỉ đột”, thể hiện sự thất vọng về đôi chân "gót sen ba tấc" của Quỳnh Hoa. Ông chán nản với cuộc hôn nhân này, nhận ra vợ không như mong đợi. Dù ghét cuộc hôn nhân, ông không dám ly hôn vì sợ Quỳnh Hoa sẽ tự vẫn và gây xấu hổ cho gia đình. Cha ông dùng lời dạy của Gia Cát Lượng và áp lực hiếu thảo để thuyết phục ông. Cuối cùng, chỉ sau 5 ngày cưới, ông tìm cách rời nhà để đi du học. Sau 26 năm, cuộc gặp lại và lời xin lỗi của ông không ai nghĩ đến cảm nhận của Trương Quỳnh Hoa, người đã bị bỏ rơi ngay trong đêm tân hôn.
Khi chồng rời nhà, bà mới 22 tuổi và đã gánh vác mọi công việc trong gia đình họ Quách. Quách Mạt Nhược đi du học Nhật Bản, bỏ rơi cả gia đình và vợ trẻ. Ông thường xuyên gửi thư về nhà, nhưng chỉ cho bố mẹ và em trai. Mỗi lần nhận thư, Quỳnh Hoa sang phòng mẹ chồng đọc cùng và lặng lẽ khóc. Mẹ chồng khuyên bà viết thư cho chồng, nhưng Mạt Nhược không phản hồi tích cực. Ông viết cho em trai rằng không có thời gian trả lời Quỳnh Hoa và mong bà ở nhà chăm sóc cha mẹ. Dù đau lòng, Quỳnh Hoa vẫn lạc quan chờ ngày chồng trở về, giữ gìn gia đình và treo ảnh chồng trong phòng ngủ.
Đồ đạc của Trương Quỳnh Hoa, từ giấy chứng nhận tốt nghiệp đến thư của chồng, được bà cẩn thận sắp xếp với lòng trân trọng. Tuy nhiên, sự chờ đợi kéo dài suốt 26 năm. Khi cha Quách Mạt Nhược ốm nặng, bà phải viết thư gọi chồng về. Năm tháng trôi qua, Trương Quỳnh Hoa từ cô gái trẻ trở thành bà lão. Gia đình nàng cảm thấy thương xót cho bà và tức giận với con trai. Khi Quách Mạt Nhược về quê cùng vợ thứ hai, không khí gia đình ngột ngạt. Cha Quách Mạt Nhược, 86 tuổi, đã bật khóc khi nhận ra công lao của con dâu và trách mắng con trai tàn nhẫn. Ông ân hận vì đã làm khổ một người phụ nữ hiền lành và chân thành cảm ơn bà vì đã chăm sóc gia đình mình.
Thời điểm đó, đàn ông không bao giờ xin lỗi phụ nữ, nhưng Quách Mạt Nhược lại làm điều đó. Sau nhiều năm ấm ức, Trương Quỳnh Hoa đã nở nụ cười, cảm thấy mãn nguyện. Về già, Quách Mạt Nhược còn mua cá tươi cho Vu Lập Quân và nhường cả căn phòng tân hôn cho họ mà không oán hận. Năm 1963, Trương Quỳnh Hoa đã đến Bắc Kinh thăm Quách.




Source: https://afamily.vn/hao-huc-vi-me-hoi-cuoi-cho-co-vo-xinh-dep-nhung-ngay-dem-tan-hon-chu-re-da-bo-chay-vi-nhin-diem-kieu-hanh-cua-vo-va-loi-xin-loi-muon-mang-26-nam-sau-20191208175116006.chn