“Chồng đã không còn mặn mà với vợ nữa!”
Quyên luôn tin rằng nếu ngoan ngoãn, nghe lời chồng và chăm sóc gia đình, chồng sẽ yêu thương và có trách nhiệm hơn. Tuy nhiên, chị đã suy sụp khi phát hiện Huấn phản bội mình, để lại cảm giác trống trải và thất vọng với tình yêu mà anh dành cho chị. Nhớ lại thời điểm anh thề hẹn cưới, Quyên cảm thấy đau đớn. Dù gia đình Huấn khá giả, còn chị xuất thân nghèo khó, anh vẫn yêu thương chị ngay từ lần đầu gặp mặt. Dù bố mẹ anh không ưng ý vì gốc gác khác biệt, họ đã chấp nhận để hai người đến với nhau. Quyên cảm thấy hạnh phúc trong ba tuần đầu làm vợ Huấn, sau đó, họ sống trong một căn hộ do bố mẹ chồng mua ở trung tâm thủ đô.
Hàng ngày, sau giờ làm, chị Quyên vội vàng đi chợ, nấu cơm, giặt giũ và dọn dẹp nhà cửa, rồi ngóng chờ chồng về ăn tối. Bạn bè thường thắc mắc tại sao chị làm việc ở công ty nước ngoài nhưng về sớm hơn chồng làm nhà nước. Chị chỉ cười, biết rằng chồng mình có nhiều sở thích như bia bọt, thể thao... Chị tôn trọng anh và luôn chờ đợi, có khi đến 2 giờ sáng mới thấy anh về. Cảm giác cô đơn ngày càng lớn trong căn nhà nhỏ. Chị từng gợi ý đi cùng chồng nhưng anh từ chối và coi thường. Chị đã rất suy sụp khi phát hiện chồng phản bội, nhưng chấp nhận vì biết anh là người không dễ quản lý từ khi yêu.
Quyên nhận ra rằng nếu cố giữ chồng, anh sẽ sẵn sàng buông tay. Cô càng thấm thía câu nói của chồng: “Chỉ cần vợ ngoan, chồng sẽ tốt lại.” Kể từ khi mang thai, anh ít về nhà, có khi 2-3 ngày không thấy bóng dáng. Khi gọi thì anh bảo đang công tác ở nơi này nơi kia. Bạn thân cô khuyên rằng chồng có vấn đề, nhưng Quyên chỉ cười và khẳng định chồng yêu cô. Dù bụng mang dạ chửa, cô vẫn một mình đi làm và chờ đợi anh. Không dám gọi điện vì sợ bị mắng, nhưng khi anh về sớm cùng bạn bè, cô vui mừng nấu nướng và dọn dẹp như một người giúp việc, trong khi anh lại bảo mọi người để cô làm một mình. Quyên cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt.
Chị tủi thân, vội vào bếp giấu nước mắt. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy gia đình bất thường, khi chồng đi suốt ngày còn chị như cái bóng trong nhà, luôn chờ đợi bên điện thoại. Quyên kiên nhẫn chịu đựng, hy vọng chồng sẽ yêu thương hơn khi bé Bi ra đời, nhưng anh lại càng đi chơi nhiều hơn. Chị một mình chăm con, làm việc nhà và chờ đợi, nhận lại chỉ là ánh mắt khó chịu từ anh. Anh không buồn chào hỏi, suốt đêm chỉ ôm máy tính. Chuyện vợ chồng cũng gặp vấn đề, từ khi cưới đến giờ, số lần gần gũi đếm trên đầu ngón tay, khiến chị cảm thấy lệch pha rõ rệt.
Chị và chồng có những mong muốn khác nhau: chị tìm kiếm sự êm ái, nhẹ nhàng, trong khi anh lại muốn sự dữ dội. Sự khác biệt này khiến họ ngày càng xa cách. Một ngày, chị phát hiện chồng tay trong tay với một người phụ nữ khác, chính là cô gái đã từng định giúp chị rửa bát. Chị cảm thấy tuyệt vọng và đau đớn, hỏi chồng tại sao lại đối xử với mẹ con chị như vậy. Anh lạnh nhạt đuổi họ ra khỏi nhà, với lý do hết tình thì hết tiền. Khi bế con và rời đi, chị ước mình chưa có con, để có thể rời xa tất cả. Chị chỉ muốn cơn mưa ngoài trời gột rửa nỗi đau, nhưng lại lo lắng cho sức khỏe của con.
Chị gạt nước mắt, thuê phòng trọ ở ngoại thành tạm thời. Nhìn lại, chị cảm thấy may mắn vì vẫn có công việc và bạn bè bên cạnh đứa con bé bỏng. Bi ngày càng cứng cáp, chị gửi bé đi học và công việc cũng thuận lợi hơn. Chị quyết tâm không dính dáng đến đàn ông sau bài học từ Huấn. Nhưng khi gặp Long, đồng nghiệp cùng công ty, trái tim chị lại rộn ràng. Long yêu Bi và Bi cũng quý anh, cuộc sống của chị như bước sang một trang mới.


Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/don-gian-la-chong-da-chan-vo-roi-201357133841445.chn