Chồng không có mặt
6 giờ sáng, Lan với tay tắt đồng hồ báo thức trong khi vẫn ngái ngủ. Cô nhìn thấy bức ảnh chụp cùng Chiến, anh trong bộ đồng phục sỹ quan tươi cười ôm cô. Ký ức ùa về khiến Lan tỉnh hẳn. Đột nhiên, tiếng chuông tin nhắn vang lên từ chiếc điện thoại ở cuối giường. Chiến đã dặn cô không để điện thoại gần đầu khi ngủ để tránh ảnh hưởng đến sức khỏe. Sau khi nói chuyện xong, cô thường tắt máy và đặt điện thoại xa. Cô mở khóa điện thoại và thấy tin nhắn quen thuộc: “Dậy thôi cún ơi! Dậy ăn sáng rồi đi làm nào. A vừa xem bói, hôm nay chắc chắn em sẽ có một ngày thú vị.”
"Làm việc tốt nhé! A nhớ và yêu hai mẹ con nhiều lắm!". Lan cảm thấy trống trải sau 8 tháng mang thai mà không có chồng bên cạnh. Cô không biết nên vui hay buồn, khi ký ức về cuộc trò chuyện tối qua vẫn ám ảnh. Cô nhắn tin trả lời, rồi lười biếng dậy để bắt đầu ngày mới. Sáng 7 giờ, điện thoại lại vang lên, Chiến gọi, dặn dò cô ăn sáng, uống sữa và mặc ấm. Sau đó, Lan tắt máy và ăn sáng cùng gia đình. Mẹ chồng hỏi về Chiến, làm vỡ tan không khí yên lặng.
Lan trả lời mẹ rằng anh vẫn gọi cho cô. Sau một lúc, cô thông báo rằng anh không chắc có thể về tháng sau do đơn vị trực chiến, có thể phải hai tháng nữa, sau khi cô sinh cu Bin. Mọi người im lặng, mẹ chồng khẽ nhìn cô rồi quay đi, giấu đi tiếng thở dài. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng đũa bát vang lên, Lan cố gắng ăn xong bữa sáng, nước mắt suýt rơi. Cô không trách anh, vì đó là nghề của anh. Ngày trước, cô đã chọn anh trong số nhiều người khác vì yêu anh và yêu cả màu áo lính. Những lần gặp nhau hiếm hoi, anh nắm tay cô khiến cô cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn.
Tình yêu của cô ngày càng lớn. Sau khi tốt nghiệp, cô kết hôn với anh và xin việc ở Hà Nội để sống cùng gia đình chồng. Cô luôn hoàn thành tốt vai trò con dâu và được gia đình chồng yêu quý. Một năm, Chiến chỉ về phép một lần trong một tháng. Tám tháng trước, anh về phép, và cô hy vọng anh sẽ có mặt khi cô sinh con. Tuy nhiên, tối qua anh thông báo có thể không về được vào ngày cô sinh, khiến cô cảm thấy tủi thân. Cô thương chồng, biết anh cũng đang lo lắng. Lan khóc thầm, không muốn anh hay con trong bụng biết, vì cô không muốn làm anh buồn.
Cô mong anh luôn vui vẻ và phấn đấu trở thành một bộ đội cụ Hồ xuất sắc, để mẹ con cô tự hào. Cô dự định khi cu Bin lớn hơn, sẽ đưa con vào để cùng anh xây dựng cuộc sống. Khi vuốt ve bụng mình, cô tưởng tượng đến hình ảnh thằng cu bụ bẫm, đáng yêu như trong quảng cáo sữa tắm hôm qua, và khẽ mỉm cười.


Source: https://afamily.vn/vang-chong-2012020902263864.chn