Chồng... yếu đuối.
Cả hai vợ chồng đều làm trong ngành báo chí, chị là biên tập viên còn anh là phóng viên. Chị phải lo toàn bộ việc nhà, trong khi anh chỉ biết công việc và thường nằm xem TV khi về. Anh chị có hai con, một trai một gái. Chị dậy trước 5 giờ sáng để chuẩn bị cho con đi học, còn anh thức dậy lúc 6 giờ rồi đi cà phê với đồng nghiệp. Chị thường cuống cuồng đi chợ và đón con, đến trưa mới nấu ăn xong. Anh chỉ vào ăn khi chị mời, nhưng những hôm vui vẻ thì anh lập tức ngồi vào mâm.
Hôm xảy ra chiến tranh, dù chị cố gắng nấu ăn ngon và gọi anh nhẹ nhàng, anh vẫn giả vờ lơ đi, chỉ chịu ngồi vào bàn khi chị năn nỉ. Anh ngồi ăn uể oải, bữa ăn diễn ra nhanh chóng, rồi chị dọn dẹp trong khi anh lên giường ngủ. Sáng hôm sau, chị gọi anh dậy đi làm, rồi đưa con đi gửi trước khi tới cơ quan. Công việc của chị theo ca, hôm nghỉ thì chăm con, hôm trực thì phải về đón con trước. Anh thường về nhà mở TV, không quan tâm đến việc cơm nước, và khi chị bận việc ở tòa soạn, anh gọi điện hối thúc. Mặc dù anh có lúc nặng lời khi chị về muộn, nhưng chị vẫn chấp nhận để gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Chị lo lắng khi có tiệc tùng hay sinh nhật của bạn bè, đồng nghiệp. Trước khi đi, chị tranh thủ đón con và nấu ăn xong xuôi. Ngày sinh nhật chị, đồng nghiệp tổ chức tiệc, nhưng chị đến muộn, lúc bữa tiệc sắp tàn. Mọi người chúc mừng nhưng chị vẫn thể hiện nỗi lo âu. Một chị đồng nghiệp đùa, chị trả lời rằng đã cho con ăn nhưng phải về sớm. Sống gần 10 năm, chị hiểu tính chồng và dù buồn khi thấy đồng nghiệp được chồng giúp đỡ, chị tự an ủi: “Mỗi nhà mỗi cảnh, đành vậy thôi.”
Source: https://afamily.vn/chong-nheo-2012021503250927.chn