Chúng ta sẽ tổ chức đám cưới!
Hưng chặn lời Giang bằng một nụ hôn vội vã và ôm chặt cô vào lòng, khiến Giang cảm nhận được nhịp tim gấp gáp của anh. Giang lo lắng khi nghe mẹ Tuấn nói về việc cô sắp trở thành con dâu, và cô muốn đính chính rằng giữa cô và Hưng có mối quan hệ yêu đương, họ đã tính chuyện cưới xin. Hưng lên tiếng khẳng định điều đó, trong khi Giang chỉ biết lặng im. Hôm nay là đám giỗ của nhà Tuấn, và mẹ Tuấn đã nhờ Giang đến giúp, mặc dù cô không nghĩ bà ấy thích cô.
Bà luôn mong con trai lấy vợ thành phố để cháu chắt có cuộc sống tốt hơn, không phải sống với nghề nông vất vả. Bà không chấp nhận cô và Tuấn cho đến khi hai đứa đã trở thành người lạ. Bà vẫn ghét cô, cho rằng cô không có gì tốt khi về quê, và nếu cô về thì Tuấn cũng sẽ về, khiến cháu chắt vẫn sống cuộc đời lam lũ. Tuy nhiên, khi cô cùng các bà nấu cho đám giỗ, có người đùa rằng cô là con dâu tương lai, cô chỉ đáp lại rằng họ chỉ là bạn bè. Bà Tuấn chỉ mỉm cười, khiến cô cảm thấy khó xử. Bà biết con trai đã có người khác. Hưng, người về quê sớm nhất, đã giúp đỡ cô nhiều và lo lắng cô sẽ buồn vì thiếu thốn ở làng. Cô chỉ cười, khẳng định mình không buồn khi trở về quê hương.
Hưng thường đùa với Giang rằng họ có thể cưới nhau để giải quyết tình trạng ế. Giang cười đáp lại, nhưng Hưng cho biết anh chưa sẵn sàng vì còn đang loay hoay với cuộc sống. Ở làng, Hưng là tấm gương cho nhiều người, anh đã đầu tư vào nông nghiệp và nuôi trồng thủy sản, dám vay ngân hàng bằng cách thế chấp nhà. Dù có nhiều thất bại, nhưng Hưng đã thành công và hiện sở hữu nhiều đất đai, tạo việc làm cho nhiều người trong làng. Khi Giang về, Hưng thẳng thắn mời cô giúp đỡ vì anh đang rất thiếu nhân lực.
Tôi không khéo léo như mấy bà khác. Chưa để Giang nói gì, anh đã giao sổ sách và tài khoản ngân hàng cho cô. Cô cười: "Mai mốt tôi có mang tiếng lấy chồng vì tham tiền không?" Hưng đáp: "Tham việc thì có, mà chúng mình cứ gọi nhau là ông bà mãi." Giang phì cười: "Vợ chồng già ở làng mình cũng vậy." Hưng nói: "Tôi chỉ lo đám cưới, bà đã lo đến già, nên tôi yên tâm rồi." Giang giúp Hưng sổ sách nhưng phải đi làm cách làng 6 cây số. Ban đầu mệt nhưng rồi quen. Hưng thi thoảng đón cô, nhất là những ngày tăng ca. Giang hỏi: "Mấy cái ao và hecta vườn không đủ bận rộn hả?" Hưng cười: "Bận ban ngày, tối thong thả hơn. Tranh thủ gặp bà một chút, cả tuần mới thấy nhau khó chịu lắm." Giang không nghĩ Hưng nghiêm túc. Anh biết Giang từng quen Tuấn, nhưng không lo lắng: "Cả làng biết nên không ai xì xào nữa, tôi biết bà là người thế nào."
Tôi hơi ngạc nhiên khi Tuấn không nói gì. Giang nhìn ao nước, nhớ lại ngày quen Tuấn khi anh giấu giếm mọi người về mối quan hệ. Chỉ sau khi chia tay, mọi người mới biết. Cô cảm thấy may mắn vì nếu còn bên Tuấn, có lẽ vẫn ở trong bóng tối. Hưng thì khác, anh công khai mọi thứ với cô và không giấu giếm. Khi được hỏi về đám cưới, Hưng luôn đẩy câu hỏi sang cô. Mọi người cũng thắc mắc tại sao cô chưa cưới, bảo rằng người như Hưng phải giữ chặt. Cô không ngờ đã 2 năm trôi qua. Hưng ngày càng bận rộn, gần đây còn hỏi mua căn nhà của ông Hai ở làng, vì vợ chồng ông đã chuyển lên thành phố.
Mẹ Hưng nói chứ không phải làng nước. Giang ngẩn ngơ và không vui vì Hưng tự ý làm điều gì đó. Cô có một dự cảm không tốt. Hưng chỉ muốn tạo bất ngờ cho cô, nhưng Giang nghi ngờ rằng anh chuẩn bị cho đám cưới. Hưng ngập ngừng thừa nhận có chuẩn bị một số thứ, nhưng không phải cho đám cưới của anh.
Source: https://afamily.vn/minh-lam-dam-cuoi-nhe-20220907160355879.chn