Có ai điên rồ như tôi không...?
Lúc đó, lòng tự trọng của tôi bỗng trỗi dậy. Là con một trong gia đình khá giả, ba mẹ tôi là nông dân nhưng nhờ khôn ngoan mà thành công. Họ quyết tâm cho tôi học hành đến nơi đến chốn, và năm 30 tuổi, tôi lấy bằng tiến sĩ ở nước ngoài. Tôi muốn xin vào viện nghiên cứu hoặc giảng dạy đại học, nhưng ba tôi bị tai biến, buộc tôi phải tiếp quản công việc gia đình. May mắn công việc thuận lợi. Đến năm 35 tuổi, mẹ tôi thúc giục tôi cưới vợ để có cháu bồng. Lúc này, tôi mới nhận ra mình đã quên chuyện đó. Tôi bắt đầu tìm hiểu xung quanh, nhưng một năm trôi qua mà vẫn chưa tìm được ai. Mẹ lại giục, nhưng tôi tin rằng hôn nhân là do duyên số, nếu chưa tới thì không thể cưới.
Đúng vậy, số phận tôi bắt đầu khi anh bạn dẫn tôi về quê. Tôi gặp Thư, cô thôn nữ xinh đẹp, hàng xóm của gia đình anh. Thư đã nghỉ học sau lớp 9 và giúp đỡ ba mẹ anh trong việc nấu nướng. Ngay lần đầu thấy Thư trong chiếc áo bà ba tím, tôi đã bị cuốn hút. Tôi không thể quên hình ảnh dịu dàng nhưng rực rỡ của cô. Dù nhiều người ngăn cản vì sự chênh lệch gia cảnh và trình độ, tôi vẫn quyết định cưới Thư. Tôi chỉ cần một người vợ xinh đẹp bên cạnh, để mọi người phải trầm trồ ngưỡng mộ. Nhưng khi sống chung, tôi nhận ra cuộc đời không đơn giản như tôi nghĩ.
Bông hoa của tôi có nhiều điều bí ẩn mà tôi không biết khi mới quen. Ngôi nhà chúng tôi sống rất gọn gàng, nhưng từ khi cưới vợ, phòng trên tầng ba đã trở thành nhà kho chứa đồ Thư không dùng nhưng không muốn vứt. Tôi thường phải gọi người dọn dẹp, nhưng tình trạng lại trở về như cũ. Khi tôi khuyên Thư vứt đi những thứ không cần thiết, cô ấy phản ứng rằng đó là đồ mới và không thể vứt. Câu nói "bộ khùng sao" của Thư từ đó thường xuyên xuất hiện. Mẹ tôi thấy Thư ở nhà nhiều nên cũng lo lắng và khuyên tôi tìm việc cho cô, nhưng Thư thì không muốn đi học nữa.
Mặc dù đã lấy chồng giàu, Thư vẫn muốn đi làm. Khi tôi nhắc nhở cô ấy không được nói xấu mẹ mình, Thư quyết định tìm nghề học. Cô thử nhiều thứ như làm bánh, uốn tóc, nấu ăn nhưng đều bỏ dở. Tôi giải thích rằng làm việc là cần thiết để không bị lười biếng. Thư lúc nào cũng buồn bã, khiến mẹ tôi phải nhắc nhở. Cuối cùng, Thư quyết định hợp tác với một người bạn mở công ty làm hoa đất. Tôi đồng ý miễn là cô ấy có việc làm. Thế là Thư trở thành giám đốc của một công ty nhỏ chỉ có ba người.
Sau hơn 6 tháng, vợ tôi thông báo đã giải tán công ty vì phát hiện bạn làm ăn không tốt. Tôi sốc khi nhận ra số tiền lớn bỏ ra chỉ đổi được bài học. Khi công ty dẹp, hàng hóa và máy móc được chở về, tôi thắc mắc sao không thanh lý, thì Thư bảo không ai mua và bán lại lỗ. Tôi tức giận nhưng nhịn vì có mẹ tôi ở đó. Hôm sau, mẹ tôi gợi ý Thư ở nhà sinh con, nhưng Thư phản đối, cho rằng không thể chịu nổi việc ở nhà.
Tôi cố thuyết phục vợ rằng chỉ cần ở nhà một thời gian để sinh con xinh đẹp, rồi nàng sẽ lại tự do đi chơi. Cuối cùng, vợ tôi đồng ý nhưng yêu cầu tôi phải cho nàng đi chơi khi nàng muốn và cung cấp tiền mà không hỏi lý do. Tôi đành chấp nhận, và vợ tôi vui vẻ trở lại.



Source: https://afamily.vn/co-ai-dien-khung-nhu-toi-20110828114039814.chn