Con dâu phản kháng mẹ chồng.
Nguyệt và Luân ở Quận 8, TP HCM yêu nhau bất chấp sự phản đối mạnh mẽ từ mẹ Luân. Bà cho rằng Nguyệt không xứng đáng, châm biếm cô là "đũa mốc đòi chòi mâm son". Dù bị xúc phạm và chửi bới, Nguyệt quyết tâm lấy Luân để chứng minh cho mẹ anh thấy. Cuối cùng, với cái thai trong bụng và sự kiên quyết của Luân, mẹ anh buộc phải chấp nhận. Tuy nhiên, bà vẫn tức tối và thường xuyên mỉa mai Nguyệt, khiến cuộc sống làm dâu của cô trở nên ngột ngạt và đầy ức chế. Bà còn nghi ngờ về nguồn gốc đứa trẻ, xúc phạm Nguyệt một cách thậm tệ.
Nguyệt tức giận khi nhớ lại ngày sinh con trai, mẹ chồng chỉ chăm chăm xem đứa bé có giống Luân hay không. Khi thấy không giống, bà mắng Nguyệt thậm tệ, khiến cô uất ức. Khi mẹ Luân ốm, Nguyệt từ chối cho bà nhìn cháu và quyết định xét nghiệm ADN để xác định quan hệ cha con. Có kết quả, cô ném giấy vào mặt mẹ chồng và đưa con về nhà ngoại. Luân thương vợ, theo cô về chăm sóc. Từ đó, Nguyệt không bao giờ trở lại nhà mẹ chồng, thay vào đó sống ở nhà ngoại hoặc thuê nhà. Luân, vì yêu vợ, đã xin phép mẹ cho ra ở riêng.
Mẹ Luân không thể làm gì khi thấy con trai lạnh nhạt với gia đình sau khi lập gia đình. Luân yêu chiều vợ và không muốn gia đình lục đục nên ít qua lại với bố mẹ. Nguyệt không muốn cho mẹ chồng gặp cháu, đặc biệt khi bà ốm nặng, cô quyết không đưa con về. Luân bất lực và chỉ có thể về thăm mẹ một mình. Khi mẹ anh qua đời, anh cũng chỉ có một mình chịu tang, vì Nguyệt và con không đến. Nỗi hận của Nguyệt chỉ tan biến sau khi mẹ chồng đã yên nghỉ. Liên và Hoàng Long ở Hà Nội đã kết hôn 3 năm nhưng chưa có con, nguyên nhân do Liên.
Mẹ chồng Liên khó tính và khó chiều, khiến Liên phải nhẫn nhịn để giữ yên nhà cửa. Khi biết Liên không có con, bà liên tục châm chọc và mắng mỏ, khiến cuộc sống của Liên trở thành địa ngục. Những câu nói như "Kiếp sau cũng chẳng đẻ được!" hay "Nhà này vô phúc mới có con gà mái không biết đẻ!" như xát muối vào lòng cô. Nhiều bữa cơm Liên không ăn nổi, phải đứng dậy vì tức giận. Mẹ chồng còn dùng những lời lẽ cay nghiệt để chửi rủa tổ tiên của Liên, khiến cô chỉ biết ngậm đắng nuốt cay. Dần dần, Liên nảy sinh sự thù hận với mẹ chồng vì sự dè bỉu và khinh miệt đó.
Bà là phụ nữ, sao lại đối xử tàn nhẫn với cô? Sau khi chữa trị, Liên đã sinh một cô con gái đáng yêu, khiến mẹ chồng rất mừng. Tuy nhiên, Liên không cho bà bế cháu, cô giữ con như giữ vàng, tự mình chăm sóc. Mẹ chồng phải đứng bên ngoài xin xỏ mới được ôm cháu một lát. Dù Hoàng có góp ý, Liên vẫn kiên quyết bảo vệ quyền nuôi con. Sau khi sinh bé thứ hai, mẹ chồng mới được bế cháu vì Liên bận rộn, nhưng nỗi hận trong lòng cô vẫn không phai nhạt. Những tổn thương trước đây sẽ mãi mãi không quên.
Khi bé thứ hai nhà cô đủ tuổi đi mẫu giáo, mẹ chồng cô bị tai biến và nằm liệt giường. Từ đó, cô không chăm sóc mẹ chồng mà nhường cho chồng và anh chị em nhà chồng, với lý do chính đáng. Cô rất ghét mẹ chồng nhưng vẫn tỏ ra tử tế trước mặt chồng và họ hàng, nhưng thực chất lại không muốn phụng dưỡng.


Source: https://afamily.vn/con-dau-tra-dua-me-chong-2014021604332441.chn