Con rể bất ngờ là người tình nghĩa đến thế!
Gần 20 năm trước, tôi rời quê miền Bắc cùng hai con nhỏ vào Sài Gòn sống nhờ họ hàng. Là mẹ góa, tôi phải vất vả làm lụng nhưng nhờ sự giúp đỡ, tôi đã nuôi dạy các con ăn học. Đứa lớn đã lập gia đình ở ngoại ô, còn đứa nhỏ làm công nhân gần nhà. Hai năm trước, con gái út giới thiệu bạn trai là một cậu thanh niên có vẻ ngoài kém thu hút và quê xa. Tôi không ấn tượng và khuyên con nếu chưa thật sự yêu thì nên chia tay. Tuy nhiên, con gái tôi lại rất mến cậu ấy, nói rằng anh ta sống thật thà và yêu thương nó. Tôi chỉ nghĩ rằng đàn ông thường biết dùng lời ngọt để thu hút phái nữ.
Khi hai đứa lấy nhau, tôi lo lắng cho cuộc sống của chúng trong túp lều tranh, nên đã chê bai con rể tương lai với ý định chia cắt. Mỗi lần gặp nó, tôi đều thấy ghét. Một lần, khi gặp ở chợ, nó chê cửa hàng của tôi lụp xụp, tôi bực bội đáp lại. Nó chỉ cười, và hôm sau còn đến sửa giúp cửa hàng, nhưng tôi không cảm động mà càng thấy khó chịu. Hai năm trước, con gái út dẫn về một cậu thanh niên cao gầy, nhưng sau đó không thấy cậu ta nữa vì đã chia tay.
Tôi mừng khi thấy con út mang về một chàng trai học thức, đẹp trai và biết ăn nói. Tôi khen con út chọn chồng khéo, và nhiệt tình chiêu đãi anh ta. Tuy nhiên, anh chàng này không quay lại vì con út bảo đã chia tay. Sau vài tháng, con út lại quay về với một chàng trai khác, kém hấp dẫn hơn. Tôi đành chấp nhận cho chúng nó cưới nhau. Sau khi cưới, chồng con út muốn ở rể để chăm sóc tôi. Tôi nghĩ cậu ta chỉ muốn tiết kiệm tiền thuê nhà, nhưng từ khi hai vợ chồng ở cùng, tôi thấy thoải mái hơn.
Sáng sớm, tôi được người chở ra chợ bán hàng, sau đó thằng nhỏ mang cơm ra cho tôi rồi mới đi làm. Con út được nó chiều chuộng, không phải làm gì ở nhà. Tôi nghĩ do nó đi ở rể nên cố gắng hơn. Một năm sau, con út mang bầu, càng lười hơn, còn thằng nhỏ chăm sóc tôi và mẹ con chu đáo. Dù không mấy thiện cảm với nó, tôi cũng không thể chê trách. Nửa tháng trước, trời mưa to mất điện, giữa đêm tôi đau bụng dữ dội. Con rể nghe tiếng động liền chạy sang, nhưng không gọi được xe vì trời mưa và khu vực không có taxi. Nó bảo tôi không thể ngồi xe máy được.
Tôi quyết định để con rể bế tôi lên bệnh viện huyện. Trong lòng tự nhủ phải đối xử tốt hơn với nó. Bệnh viện cách 4 cây số, tôi phản đối nhưng nó vẫn kiên quyết. Nó quấn áo mưa cho tôi và lo lắng về cơn đau của tôi. Sau khi dặn dò con út, nó cõng tôi đi trong mưa tối. Đường trơn trượt, nó phải cởi giày để đi dễ hơn. Tôi xúc động vì sự tình nghĩa của con rể, mặc dù trước đây tôi thường chê bai nó. Khi tôi muốn quay về, nó khuyên không nên vì đường rất bẩn và chỉ còn 2 cây số nữa là tới.
Cuối cùng, khi đến bệnh viện, tôi được các bác sĩ đẩy vào xe thì con rể chạy theo, thở hồng hộc. Nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi và nước mưa của nó, tôi cảm thấy thương và hối hận vì đã đối xử tệ với nó. Khi vào phòng cấp cứu, tôi nghe nó dặn dò: “Má ơi, con ra làm thủ tục, má cứ yên tâm, can đảm lên nha.”


Source: https://afamily.vn/tam-su/toi-khong-ngo-con-re-la-nguoi-tinh-nghia-nhu-vay-20141024110858316.chn