Cuộc gặp gỡ bất ngờ của hai người xa lạ: Từ món quà thanh sắt ve chai đến hạnh phúc 30 năm và tổ ấm dưới gầm đường sắt trên cao.
Nhà là nơi ta trở về, nơi tình yêu và chờ đợi hiện hữu. Có nhiều cách định nghĩa về nhà, nhưng chung quy lại, nhà là nơi ta tìm thấy yêu thương. Một mái nhà đặc biệt dưới gầm đường sắt Cát Linh - Hà Đông là nơi trú ngụ của đôi vợ chồng già, ông Tống Văn Dinh (80 tuổi) và bà Trần Thị Huyền (71 tuổi). Dù không che được mưa gió, nhưng tình người ở đây vẫn ấm áp. Họ nương tựa vào nhau từ 30 năm trước, tạo nên niềm vui trong cuộc sống dù không có danh phận chính thức, nhưng đầy ắp tình cảm.
Hai ông bà già nương tựa bên đống lửa trong đêm đông Hà Nội lạnh giá, chia nhau từng gói mỳ tôm và chiếc bánh bao. Hình ảnh ấy khiến người qua đường vừa thương cảm, vừa thầm mong có tình yêu như họ. Bà Huyền, quê Thái Bình, sống ở Hà Nội từ năm 1968, làm cấp dưỡng rồi nghỉ việc năm 1976. Sau khi ly hôn với chồng nghiện rượu, bà gửi con về quê, một mình mưu sinh bằng nghề nhặt ve chai. Dù con cái đã trưởng thành và đi làm xa, bà vẫn không trở về quê, sống vô gia cư tại Hà Nội nhiều năm nay.
Ông Dinh không khá hơn, sống lang bạt ở Thủ đô kiếm sống bằng nghề nhặt ve chai sau khi vợ mất. Ký ức xưa vỡ vụn nhưng khi nhắc đến chuyện tình của họ, khuôn mặt ông bà sáng lên hạnh phúc. Họ gặp nhau tình cờ ở hồ Hoàng Cầu, ông Dinh mời bà Huyền uống trà và tặng bà một thanh sắt, từ đó họ nên duyên mà không cần lời tỏ tình hay lễ cưới. Suốt 30 năm qua, họ sống bên nhau không nhà cửa, giấy tờ hay lễ nghi nào.
Thứ tình cảm trong sáng của ông bà sau nhiều năm bên nhau đã trở thành bảo chứng cho cuộc sống. Gia sản lớn nhất của họ là chiếc xe đạp được khóa cẩn thận. Sau 30 năm, họ ít khi ốm đau, luôn chăm sóc nhau khi có người bệnh. Bà Huyền nhớ lại 4 lần ông ốm nặng, mỗi lần đều khiến bà lo lắng. Đêm xuống, họ ngủ ngoài trời, dần quen với cái lạnh. Khi không thấy nhau lâu, họ lại đi bộ tìm nhau, và nhận ra rằng sự vắng mặt khiến họ nhớ nhau hơn.
Tài sản quý giá nhất của vợ chồng già là chiếc xe đạp trị giá 200 nghìn đồng, dùng để chuyển đồ. Bà Huyền cho biết, suốt 30 năm qua, họ thường xuyên phải di chuyển, nên chiếc xe rất tiện lợi. Cuộc sống của họ trôi qua như những ngọn lửa hồng sẽ tàn. Khi được hỏi về chuyện yêu đương tuổi già, cả hai chỉ cười ngượng và né tránh. Họ cho rằng tuổi tác đã cao, không còn thích hợp để nói về tình cảm như khi còn trẻ. Hiện tại, họ sống dưới chân đường sắt, bất chấp mưa gió, và mỗi sáng dậy đi xin hoặc mua thùng giấy để bán lại kiếm sống.
Khi trời mưa to hoặc rét, ông bà đốt lửa sưởi và ngủ nhờ bên vỉa hè, dùng áo mưa quây lại cho ấm. Với 50 nghìn đồng một ngày công, họ chỉ dám chi 2 nghìn để mua nước sôi pha mì. Ngọn lửa hồng trong đêm thu hút sự chú ý của nhiều người đi đường, khiến họ cảm thấy xót thương cho hoàn cảnh của ông bà.

















Source: https://afamily.vn/chuyen-tinh-dinh-uoc-bang-thanh-sat-ve-chai-ma-ben-bi-qua-30-mua-dong-cua-hai-ong-ba-lay-gam-duong-sat-tren-cao-lam-nha-20171220172015136.chn