Đau khổ vì chồng bạc bẽo.
Tôi biết đến mục tâm sự của báo nhờ một người bạn khuyên viết để vơi bớt nỗi đau trong lòng. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định chia sẻ câu chuyện của mình nhằm tìm sự đồng cảm từ những ai có hoàn cảnh giống tôi. Tôi kết hôn năm 18 tuổi, khi mà các bạn gái khác đã hiểu nhiều về tình yêu. Tôi là cô gái thôn quê từ Đồng Tháp Mười, kết hôn theo sự mai mối của gia đình với một người chồng Bắc đến quê tôi làm ăn. Mặc dù không yêu, nhưng ba mẹ tôi đã quyết định gả chồng cho tôi vì thấy sự chăm chỉ của anh. Sau cưới, chúng tôi phải lo mưu sinh, tôi nghỉ học sớm và chồng cũng chỉ quen làm lao động chân tay.
Vợ chồng tôi ở quê chỉ biết làm ruộng và không muốn sống nghèo như ông bà, cha mẹ. Để lo cho tương lai con cái, chúng tôi quyết định lên Sài Gòn lập nghiệp. Tôi mở quán cà phê gần nhà trọ, còn chồng làm phụ hồ. Quán cà phê nhanh chóng đông khách. Tuy nhiên, sau khi cưới, chồng tôi trở nên cáu gắt, gia trưởng và ghen tuông, đặc biệt với khách nam đến quán. Cuối cùng, anh quyết định bỏ việc để ở nhà "canh chừng" tôi.
Chồng tôi thường ghen tuông, gây khó chịu cho khách khi tôi phải nói đùa để giữ khách. Anh ta luôn theo dõi mọi vị khách, đặc biệt là đàn ông, và sẵn sàng đuổi họ đi nếu thấy không vừa mắt. Dù tôi đã cố gắng giải thích, anh vẫn khăng khăng với những cơn ghen mù quáng. Từ khi không làm phụ hồ, anh càng dành nhiều thời gian ở quán nhưng lại tụ tập đánh bài và cá độ bóng đá, tiêu tốn tiền lời từ quán vào những trò đỏ đen, khiến tôi lo lắng hơn bao giờ hết.
Càng chơi cờ bạc, chồng tôi càng thua, quán nghỉ bán vì vắng khách. Tôi đã van xin, khóc lóc, giận dữ nhưng không thể thay đổi được thói quen của anh. Hai con tôi, vì chứng kiến cảnh cãi vã, đã sa sút học hành, đứa lớn bỏ học, đứa nhỏ thì vô kỷ luật và cuối cùng bị đuổi học. Hết tiền đánh bạc, chồng tôi bắt đầu đánh đập mẹ con tôi với đủ lý do. Sau khi quán nghỉ, tôi phải đi thu gom giấy vụn, nhưng anh không thương xót mà còn tìm mọi cách moi tiền từ tôi. Nếu tôi không có tiền đưa, tôi sẽ bị đánh. Nếu không có hàng xóm can ngăn, không biết tôi sẽ ra sao.
Mọi người khuyên tôi li dị, nhưng tôi vẫn hy vọng chồng sẽ thay đổi để giữ gia đình không tan vỡ, vì không muốn con cái mang tiếng mồ côi. Tôi chịu đựng gian khổ kiếm tiền, nhưng chồng lại dẫn về một người đàn bà không ra gì, khiến tôi đau đớn. Khi anh ta tuyên bố tôi hoặc ra đi hoặc chấp nhận sống trong sự bỏ rơi, tôi không biết đi đâu. Tôi quyết định ở lại, dù tương lai mù mịt. Một ngày, trở về nhà thấy im ắng, tôi nghi ngờ và phát hiện toàn bộ số tiền tiết kiệm bấy lâu nay đã biến mất.
Chồng tôi đã bỏ đi theo người phụ nữ khác, lấy hết tiền. Tôi suy sụp, đau khổ, và hai con tôi cũng khóc vì sự phản bội của cha. Không lâu sau, con gái lớn của tôi bỏ nhà đi, và tôi nghe tin không tốt về con.




Source: https://afamily.vn/tam-su/khon-kho-tram-be-vi-chong-te-bac-20110519012957236.chn