Đau lòng khi gia đình chồng không cho thờ di ảnh bố mẹ ruột
Tôi sinh ra trong một miền quê nghèo, gia đình làm nông sống trong khó khăn. Tuổi thơ tôi đầy cay đắng khi bố tôi, dù là con trưởng, chỉ có một đứa con gái là tôi do mẹ gặp biến chứng sau sinh. Ông bà nội ép bố phải lấy vợ khác để có con trai, nhưng bố yêu mẹ và tôi, không chịu từ bỏ. Dù cuộc sống khó khăn, bố luôn yêu thương và mang quà về cho tôi. Hạnh phúc ngắn ngủi, năm tôi 13 tuổi, bố mất trong một tai nạn. Sau đó, ông bà nội đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà, chúng tôi phải sống trong một ngôi nhà lụp xụp do ông ngoại xây cho. Trong những lúc bần cùng, tôi đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ lấy chồng, chỉ ở bên mẹ chăm sóc bà.
Mặc dù gia đình nghèo, mẹ tôi vẫn nhịn ăn để cho tôi học. Nhận thấy tâm nguyện của mẹ, tôi quyết tâm học hành để thoát nghèo và chứng minh mình với ông bà nội. Cuối cùng, tôi vào được đại học ở thành phố. Ngày chia tay, tôi khóc bên mẹ, khi mà ông bà ngoại đã mất và mẹ chỉ có một mình ở quê. Trong thời gian học, tôi tập trung vào việc học và làm thêm để hỗ trợ mẹ. Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại Hà Nội để tìm cơ hội phát triển nghề nghiệp, và dần dần cuộc sống gia đình cải thiện khi tôi sửa được nhà cho mẹ. Mặc dù mẹ mong tôi lập gia đình, tôi vẫn quyết tâm chăm sóc mẹ, cho đến khi tôi gặp một đối tác công ty, một người Hà Nội học ở Anh, thông minh và dí dỏm.
Tôi đang say đắm trong tình yêu với anh. Khi nghe câu chuyện của tôi, anh ôm tôi và hứa sẽ đối đãi với mẹ tôi như mẹ ruột. Sau một năm yêu, chúng tôi kết hôn, nhưng hạnh phúc không trọn vẹn vì nhà chồng gia trưởng. Mẹ chồng yêu cầu chúng tôi chuyển về sống cùng, không thích khi tôi về quê. Ngày giỗ bố tôi trùng với giỗ ông nội anh, tôi không thể về thắp nhang cho bố. Từ khi cưới, tôi chỉ được về nhà một lần vào Tết, và chỉ có thể gửi tiền cho mẹ tôi mà không thể chăm sóc bà.
Tôi luôn cảm thấy mình là đứa con bất hiếu. Sau ba tháng kết hôn, tôi có thai và sinh con trai, cháu đích tôn của dòng họ. Bà nội quý cháu hết mực, còn mẹ tôi từ quê lên giúp đỡ nhưng mẹ chồng tôi lại giành hết việc, không cho mẹ tôi làm gì. Bà sợ mẹ tôi không biết chăm sóc trẻ em, nên chỉ sau một tuần, mẹ tôi đã phải về quê. Giờ con tôi đã 4 tuổi nhưng vẫn chưa biết mặt bà ngoại. Mỗi lần tôi xin cho cháu về quê thăm bà ngoại, mẹ chồng tôi đều cản với đủ lý do. Tôi cảm thấy rất ấm ức và hận bà, thấy bà giống ông bà nội tôi xưa nhưng ác độc theo cách tinh vi hơn. May mắn là tôi đã sinh được cháu nối dõi cho dòng họ.
Chồng tôi đã quên lời hứa coi nhà vợ như nhà mình. Khi tôi nhắc về gia đình mình, anh chỉ nói “Em tự lo đi” và tỏ ra cáu gắt. Tôi mong anh hiểu cảm giác của tôi, là con gái duy nhất của mẹ già đang côi cút. Một năm trước, mẹ tôi đã mất mà không được gặp cháu ngoại vì mẹ chồng tôi không đồng ý. Đến lúc ra đi, mẹ tôi chỉ mong muốn được gặp cháu, nhưng mẹ chồng tôi cũng không cho phép. Sau khi mẹ tôi mất, bà cũng không về viếng, chỉ gửi tiền phúng viếng.
Từ khi mẹ mất, tôi luôn cảm thấy buồn bã khi bàn thờ hai cụ ở nhà không ai chăm sóc. Mỗi lần về quê, thấy bụi dày trên di ảnh, tôi lại chạnh lòng. Tôi luôn mong muốn được đưa bát hương và di ảnh của hai cụ lên thành phố để tôi có thể thờ cúng họ. Đã có lần, tôi xin phép mẹ chồng về việc này.


Source: https://afamily.vn/dang-long-vi-ca-nha-chong-khong-cho-tho-di-anh-bo-me-de-2012051008213876.chn