Đêm hôm ấy, chồng tức giận trở về phòng, không chịu rút 200 ngàn ra.
Sau 5 năm lấy chồng, tôi chưa bao giờ sống vui vẻ. Gia đình chồng sống chật chội trong căn nhà 2 tầng cũ, ông bà nội già sống lặng lẽ trong phòng dưới, không cho ai dọn dẹp. Bố mẹ chồng khó tính, luôn xét nét tôi, còn chồng thì keo kiệt. Tôi thường phải tự xách nước từ ngoài vào phòng tắm tầng 2 vì đường ống bị hỏng mà không ai sửa. Mùa đông, để tắm nước ấm, tôi phải đun nước bằng bếp than tổ ong. Bữa ăn hàng ngày chỉ có rau nấu nát và thịt mặn, thỉnh thoảng mới có cá kho hay tôm khô cũng mặn.
Dù thức ăn ít ỏi, tôi cũng không được ăn nhiều cơm. Mẹ chồng và bà nội thường xới cơm, và mỗi lần tôi xin thêm cơm đều bị nhắc nhở về việc giữ dáng. Làm việc mệt mỏi mà không được ăn no, tôi nhanh chóng sụt 4kg trong 3 năm sống chung với gia đình chồng. Sau đó, vợ chồng tôi ra ở riêng trong một căn chung cư giá rẻ. Tuy thoải mái hơn, chồng tôi vẫn tiết kiệm. Trong thời gian mang bầu, anh không mua gì cho tôi hay con, và tôi phải tự lo tất cả đồ dùng cho con. Đến khi con đầy tháng, tôi phải vay mẹ đẻ để trả viện phí và chi phí trong tháng ở cữ.
Chồng tôi nói rằng tiền anh phải để trả nợ cho bố mẹ, và vì đã là vợ chồng, nên việc mua nhà cũng là chung. Tuy nhiên, căn nhà hoàn toàn đứng tên anh và không có chứng nhận tôi đồng sở hữu. Trong khi tôi phải chi trả các khoản sinh hoạt hàng tháng, lương của tôi luôn cạn kiệt. Khi tôi đi đẻ, anh bắt tôi chia đôi viện phí 3 triệu, nói rằng tôi phải lo cho trách nhiệm mẹ. Sau đó, tôi phải vay mẹ đẻ 1,5 triệu để trả cho chồng và 2 triệu cho việc ăn uống ở cữ. Không nhờ được ai trông con, tôi phải bỏ việc cũ để làm việc online. Trong thời gian nuôi con, chồng tôi không đóng góp gì vì cho rằng tôi hưởng lợi từ việc cho con bú.
Tôi tự mua đồ ăn mà không cần anh quan tâm đến cuộc sống của tôi. Anh chỉ để ý xem con có lên cân không, nếu ít lên thì mắng tôi không biết nuôi con. Chúng tôi thường cãi cọ vì những chuyện nhỏ nhặt. Một đêm, chồng tôi không chịu rút tiền cho tôi và bỏ về phòng. Khi con được 1 tuổi, tôi quyết định ly hôn nhưng anh không đồng ý. Chúng tôi sống như người lạ, mỗi người một việc, chỉ thỉnh thoảng qua lại phòng để quan hệ. Gần đây, khi con ốm, tôi nhờ anh mua muối và đậu phụ, nhưng anh chỉ mang về đúng những thứ đó, không hơn.
Chồng tôi nói "Muối 4 ngàn, đậu 8 ngàn", tôi bực bội trả 12 ngàn, anh cầm ngay. Tối hôm đó, khi anh muốn gần gũi, tôi yêu cầu 200 ngàn một lần. Anh nổi giận, nhắc tôi đang sống trong nhà của ai và cho rằng việc phục vụ là trách nhiệm của vợ. Tôi cãi lại, nói rằng nếu anh không trả tiền, tôi sẽ không phục vụ. Anh tức giận bỏ về phòng mà không đưa tiền. Cuộc sống hôn nhân khiến tôi mệt mỏi. Ly hôn thì tôi không có quyền nuôi con vì điều kiện không ổn định, nhưng để con cho chồng hà tiện chăm sóc cũng làm tôi đau khổ.
Bao giờ mới thôi nín nhịn đây mọi người?



Source: https://afamily.vn/dem-do-chong-ham-huc-bo-ve-phong-chu-nhat-quyet-khong-chiu-rut-200-ngan-ra-7084.chn