Sau khi ăn xong, chị rửa bát thì anh đi kiểm tra chuồng bò. Con bò cái sắp đẻ nên khó chịu, anh cho thêm rơm và quây vách chống gió. Khi anh quay ra, chị đã rửa xong bát đũa. Anh cởi áo, múc nước giếng tắm và gọi chị đem quần áo ra. Chị cằn nhằn về việc tắm ngoài trời, nhưng anh tự tin cho rằng sức khỏe mình không sao. Tối, khi chị đang xem TV, anh ngồi cạnh và thường xuyên nhìn đồng hồ. Sau nửa tiếng, anh bảo đã muộn và thúc giục chị tắt TV đi ngủ. Chị chuẩn bị mắc màn thì anh ngăn lại, không cần mắc màn.
Anh cảm thấy không gian chật chội khiến cuộc chiến không hăng hái. Anh nhanh chóng tắt đèn, để lại chỉ ánh sáng từ bên ngoài. Trong bóng tối, chị hỏi anh có thật sự muốn có thêm con. Anh xác nhận và yêu cầu chị đã tháo vòng tránh thai chưa. Chị đáp đã tháo, nhưng bác sĩ khuyên cần thời gian trước khi có em bé. Chị đưa cho anh một gói thuốc. Anh không đồng ý dùng, nhớ lại những lần phụ nữ xã phát thuốc cho anh, cho rằng đàn ông không cần phải dùng như vậy.
“Chả hiểu anh tạo ra trò này để làm gì,” anh cằn nhằn. “Sao cô không tháo ra từ sớm?” Chị nhẹ nhàng đáp: “Sao giờ anh lại trách em? Anh không muốn dùng biện pháp bảo vệ, nên em mới phải đeo vòng. Hôm qua anh mới đề nghị sinh thêm con, em đã đi ngay sáng nay.” Họ đã có ba đứa con lớn: Mía học đại học, Mật học trung cấp, và Miến học cấp ba. Anh đột ngột muốn có thêm em bé, nhưng chị lo lắng vì cả hai đều đã lớn tuổi. Anh lý luận: “Giờ nhiều tai nạn, không đông con cháu thì sau này ai phụng dưỡng?”
Chị không muốn giữ con ở nhà không cho đi học, nhưng biết tính anh gia trưởng nên đành chấp nhận, dù trong lòng còn nhiều băn khoăn. Chị đề xuất không sinh thêm con và đi đặt vòng tránh thai, nhưng anh phản đối quyết liệt, chửi rủa ý kiến của người khác. Chị nhắc nhở anh rằng người ta có ý tốt, nhưng anh vẫn bực bội và lẩm bẩm về việc trước đây mọi người sinh con nhiều mà không bị phê phán. Chị cố gắng phân tích rằng anh Hoạch, quản lý thư viện xã, đang làm tốt và sẽ được cử đi học bổ túc.
Khi về, sẽ nhận vị trí cao hơn. Anh ấy rất nhiệt tình và chu đáo. "Chắc là anh ấy có tình ý với cô, hay sao cô biết anh ấy sắp đi học?" anh ta dài giọng. "Đừng nghĩ linh tinh. Anh ấy giúp con Miến mượn sách ôn thi, còn em thỉnh thoảng qua thư viện cũng xin anh ấy báo cho anh," chị giải thích. "Tôi không xuất cho nhà anh ấy nữa," anh thách thức. "Thế xuất đi đâu?" chị hỏi. "Xuất đâu cũng được, miễn không phải nhà nó," anh đáp. Lập tức, điện thoại của anh reo, anh đứng dậy nghe. "Thật á? Sao mày lại bất cẩn thế? Giờ phải làm sao? Rồi, mai mày về đây rồi tính."
Anh buông máy và thông báo với chị rằng "Thằng Mía điện về bảo người yêu nó dính bầu, đòi cưới vợ". Chị hốt hoảng ngồi dậy, trách anh không dặn dò kỹ. Anh nói để cho bọn nó cưới thôi, còn bốn tháng nữa nó tốt nghiệp có thể nuôi vợ con. Chị nằm xuống, suy nghĩ mông lung. Hai vợ chồng im lặng ngẫm nghĩ, đến nửa đêm, anh nhẹ nhàng bảo chị "Thôi chuyện đó để mai tính".
Bình luận