Hạnh phúc trọn vẹn của cặp đôi "yêu vội, cưới gấp"
Yêu nhanh, cưới vội khiến cả hai đều bất ngờ! Nhân duyên của chúng tôi bắt đầu từ một chiếc sim điện thoại. Để mua sim cho anh rể, tôi đã dùng "mỹ nhân kế" qua mạng để nhanh chóng có được sim. Anh làm việc tại một shop online, nên việc trao đổi qua YM rất dễ dàng. Tôi khởi đầu cuộc trò chuyện bằng việc hỏi mua sim, và sau ba ngày, chúng tôi đã quên mất mục đích ban đầu. Từ đó, việc trò chuyện online trở thành thói quen. Chúng tôi làm cùng công ty nhưng ở hai bộ phận khác nhau. Cuối cùng, vào một buổi trưa đẹp trời, tôi quyết định gặp mặt anh tại một quán cà phê gần nơi anh làm việc.
Vì ở thế bị động, anh khá bối rối khi nhận tin nhắn của tôi, thậm chí không nhớ mình đang ăn gì. Lần đầu gặp nhau sau gần chục ngày tán tỉnh online, anh khác với tưởng tượng của tôi: không già, không lôi thôi mà cao ráo, trẻ trung, chỉ có đôi mắt híp khiến tôi mất cảm tình. Dù vậy, nụ cười hiền của anh phần nào bù đắp lại. Tôi cũng không để lại ấn tượng tốt cho anh, với dáng vẻ không cao và mặt nhiều tàn nhang. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi không có gì đặc biệt, nhưng chúng tôi vẫn say mê tán tỉnh nhau trên mạng và anh đã hẹn tôi đi chơi lần thứ hai.
Lần gặp này thật khác, tôi không còn vẻ vênh vênh như trước mà trở nên trầm tĩnh, còn anh thì gọn gàng, chỉnh tề. Chúng tôi ngồi uống mía đá ở sân Mỹ Đình, có chút ngượng ngùng, không ai nói nhiều. Sau khi uống hết nước mía, tôi dẫn anh đến quán trà Thảo dược mà tôi thích. Không khí ấm cúng khiến chúng tôi gần nhau hơn, tôi cảm nhận được ánh mắt khác lạ của anh. Cuối buổi, tôi vẫn vô tư trò chuyện, còn anh thì vẫn mơ hồ. Tối muộn, anh muốn gặp tôi dù đã khuya, và sau khi tìm đường, chúng tôi ra hồ gần nhà. Tại đây, anh bất ngờ ôm tôi, và trong lúc tôi vẫy vùng, tôi cảm nhận được điều gì đó đặc biệt giữa chúng tôi.
Từ khoảnh khắc đó, trái tim tôi đã rung động. Sau buổi gặp gỡ, chúng tôi hẹn hò nhiều hơn. Khi tôi bị đau chân, anh đã chăm sóc tận tình và đưa tôi đến viện, điều đó khiến tôi cảm mến anh hơn. Tình yêu đến lúc nào không rõ, nhưng chúng tôi luôn dành thời gian cho nhau, thay vì tụ tập bạn bè hay chơi game. Mỗi lần tôi về quê, đó là một thử thách, và tôi nhận ra nỗi nhớ chính là tình yêu. Chúng tôi đã yêu nhau chỉ sau vài tháng quen biết. Sau 2 tháng, tôi đưa anh về ra mắt gia đình, ai cũng ưng nhưng lo ngại khoảng cách giữa Vĩnh Phúc và Nghệ An. Tôi quen đi xa nhà nên không quá bận tâm. Khi tôi về nhà anh, tôi khá hồi hộp vì ngôn ngữ bất đồng.
Gia đình anh rất giản dị, và sau khi trò chuyện, tôi cảm thấy thoải mái hơn vì mọi người đều cố gắng giải thích để tôi hiểu. Chúng tôi đã chỉ về nhà anh một lần, và đến lần thứ hai, chúng tôi xin phép bố mẹ cưới nhau. Bố mẹ đều bất ngờ vì quyết định nhanh chóng này, khi chúng tôi mới yêu nhau được 4 tháng. Tuy có chút lo lắng và phản đối, cuối cùng gia đình cũng đồng ý. Chuẩn bị cho đám cưới diễn ra nhanh chóng chỉ trong 20 ngày, nhưng tôi thấy niềm vui của cả hai gia đình. Chúng tôi trở thành vợ chồng, đôi lúc vẫn ngỡ ngàng với sự thật đó, nhưng đến giờ không ai hối hận về quyết định này.
Dù có cãi vã và nước mắt, tình yêu của chúng tôi lại càng thắm thiết hơn khi hiểu nhau hơn. Gia đình anh giờ là gia đình tôi, và tôi thấy may mắn vì bố mẹ chồng hiền lành, hài hước. Tôi thường là đối tượng để mọi người trêu đùa và giải thích từ địa phương, nhưng trở ngại lớn nhất vẫn là ngôn ngữ.











Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/hanh-phuc-vien-man-cua-cap-vo-chong-yeu-nhanh-cuoi-gap-201107060249245.chn