Hạnh phúc từ những điều mượn mát.
Trong những năm du học, tôi gặp anh và bị cuốn hút bởi đôi mắt và nụ cười ấm áp của anh, dù biết anh đang sống với một cô gái từ nhỏ. Tôi âm thầm yêu và ngưỡng mộ họ. Thời gian trôi qua, tình cảm của tôi càng lớn, nhưng tôi không muốn làm người thứ ba. Những khó khăn nơi xa xứ khiến tôi cảm thấy buồn và trầm cảm, nhưng anh luôn đến bên an ủi tôi. Dần dần, tôi nhận ra tình yêu của tôi không phải đơn phương, mà anh cũng có tình cảm với tôi. Tôi thật sự bất ngờ với hạnh phúc mà tôi không dám mong đợi.
Tôi rất đau lòng vì bạn gái của anh rất thân thiện với tôi và không muốn cô ấy chịu đựng. Tôi đã quyết định tránh xa anh, chọn làm người thứ ba mặc dù nỗi nhớ anh luôn giày vò. Nhưng khi tôi muốn rời xa, anh lại không thể kiềm chế cảm xúc. Tôi tan nát khi thấy anh đứng dưới nhà tôi suốt một tuần. Đêm mưa hôm đó, tôi không thể cưỡng lại cảm xúc và đã quay về bên anh, từ bỏ tất cả danh dự và tự tôn. Sau đó, chúng tôi bên nhau hạnh phúc, mặc dù lòng tôi luôn áy náy với cô gái ấy. Cuối cùng, anh đã rời bỏ ngôi nhà đó.
Tình yêu không có tội, chỉ có người biết yêu mới là tội lỗi. Sau 2 năm bên nhau, chúng tôi mơ về một gia đình hạnh phúc. Nhưng mẹ anh không chấp nhận tôi vì chúng tôi sống chung ở nước ngoài. Tôi đau khổ và nghĩ đến việc bỏ trốn hay có con để được chấp nhận, nhưng khi mẹ anh bệnh, tôi quyết định để anh lo tròn chữ hiếu. Ngày anh cưới người khác, trái tim tôi tan nát, tôi hiểu rằng hạnh phúc vay mượn sẽ phải trả giá.
Tôi đau buồn nhưng không oán trách, vì yêu là chấp nhận và không hối tiếc. Tôi đã quyết định chuyển đến một thành phố khác để sống cuộc sống không có anh, chuẩn bị tâm lý cho tương lai một mình vì mẹ và những người thân yêu. Nhưng sau khi anh cưới, anh tìm tôi và khóc, nói không thể sống thiếu tôi. Chúng tôi ôm nhau khóc và lại trở thành người thứ ba khi quyết định sống cùng nhau ở nơi không ai biết. Hai năm trôi qua, tôi vẫn tự hỏi khi nào mới có được anh và một gia đình trọn vẹn. Dù đau khổ, tôi không muốn xa anh và không muốn từ bỏ tình yêu này.
Tôi yêu anh rất nhiều, thậm chí hơn cả bản thân. Nhưng ngày tôi không mong chờ đã đến, khi mẹ anh đến mắng chửi tôi, khiến tôi không dám đi làm vì mọi người bàn tán. Cuối cùng, tôi quyết định rời xa anh vì không muốn mẹ tôi tổn thương. Tôi thương mẹ vì bố mẹ đã ly dị từ nhỏ. Tôi có thể chịu đựng mọi đau khổ, nhưng không thể làm mẹ đau. Tôi chọn ra đi để anh có thể trở về bên gia đình, và tôi sẽ chấp nhận mọi tủi nhục. Nếu định mệnh đã chia lìa, tôi không muốn anh thêm đau khổ vì tôi. Tôi không oán hận anh, mà chỉ mong anh hạnh phúc, dù đó là xa cách.
Em đã buông tay, còn anh có đi về phía mặt trời không?





Source: https://afamily.vn/hanh-phuc-vay-muon-2011112314227495.chn