Hội chứng "ngán ngẩm chồng"
Câu chuyện về "sáng chủ nhật" thường gợi lên hình ảnh các gia đình dậy muộn, cùng nhau ăn sáng và bàn bạc kế hoạch cho ngày mới. Một số gia đình đi siêu thị, thăm bà ngoại, hoặc tổ chức tiệc tùng với bạn bè. Tuy nhiên, không phải ai cũng có được niềm hạnh phúc giản dị ấy. Vào một buổi sáng Chủ nhật mùa đông ở Hà Nội, tôi đã đến quán Thiên Sơn Trà lúc 7 giờ để gặp bạn. Tôi tưởng mình là người duy nhất đến sớm, nhưng bất ngờ thấy bốn phụ nữ trung niên ngồi ở góc quán, mỗi người chọn một tư thế khác nhau trên sàn.
Các chị nói chuyện khá nhỏ, nhưng tôi nghe được nhờ đôi tai thính. Một chị trong nhóm, có vẻ trẻ nhất, than phiền về chồng mình. Chồng chị không bao giờ có mặt khi cần, khiến chị cảm thấy như bị bỏ rơi. Chị gọi anh là "người đàn ông độc thân vui tính" vì không biết anh đi đâu, làm gì, và cảm thấy chồng như người dưng. Chị chua xót vì cuộc hôn nhân hờ hững, tự hỏi có nên tiếp tục nữa không. Giờ chị quyết định tự lo cho mình và con, không cần chồng.
Nghe chị “quần áo ngủ cả cây” nói, chị “áo hồng váy ngắn” thở dài: “Tao đã bảo mày rồi. Ngày xưa có câu ‘gái có công, chồng không phụ’, nhưng giờ thì ngược lại. Đàn ông bây giờ càng có công, chồng càng phụ. Phải tự lo cho mình và con cái, không thể trông cậy vào chồng. Sau 12 năm sống chung, chồng tao vẫn như xưa, không thăng tiến, không cố gắng. Từ khi tốt nghiệp, anh ấy chỉ là nhân viên bàn giấy, còn tao thì vừa chăm con vừa học, giờ đã có bằng thạc sĩ và chức trưởng phòng. Nhưng tao thấy chán vì chồng ngày càng kém cỏi, không xứng với tao.”
Chị “áo hồng váy ngắn” châm chọc chị “môi xăm, mắt kẻ” về chồng mình, nhưng chị này đáp lại rằng chỉ có bề ngoài đẹp, chứ cuộc sống vợ chồng thì tệ hại. Chồng 32 tuổi, nhưng đã 2 năm không gần gũi, chỉ chăm chăm cho bản thân. Dù không muốn bỏ chồng vì lý do này, chị cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng.
Em biết lão yếu, không có bồ bịch gì đâu. Vợ hỗ trợ mà cứ "nhũn như con chi chi", có ma nó theo. Ai ham đẹp trai, em cho không đấy, về không dùng được thì đừng trách. Uống trà đi, rồi gọi gì ăn. Ăn xong về nhà hát karaoke cho vui. Lão béo nhà tao đi Lào công tác hai tháng rồi, thấy nhẹ cả người. Chị “đeo ba vòng” lên tiếng, có vẻ là trưởng nhóm. Chị nói không hiểu sao lão có học mà sống như kẻ mất dạy, kiếm tiền thì giỏi nhưng chẳng quan tâm đến vợ. Đi ra ngoài không biết có “ăn chả ăn nem” không, nhưng về nhà cũng “trả bài”, khỏe ra phết. Cả ba cùng nói “Thế là nhất chị rồi!”. Chị “tay đeo ba vòng” giãy nẩy, chán nản với lối sống buông thả và thói quen xấu của lão.
Lão nhà tao nhậu nhẹt, vô tổ chức, đi sớm về muộn, nói năng bừa bãi. Tao như con ở cho lão, mà chưa bao giờ được động viên hay cảm ơn. Tao thèm được chia sẻ, an ủi, thậm chí từ người đàn ông khác. Giờ có người chăm sóc, để ý đến tao.
Source: https://afamily.vn/hoi-chung-chan-chong-20141103041415864.chn