“Hôn nhân không phải là nơi chôn vùi tình yêu, mà chính phòng sinh mới là nơi chấm dứt mọi điều.”
Chào mọi người, em muốn chia sẻ một chuyện. Em vừa sinh con được 4 tháng, và hôm nay em gái tâm sự về người yêu của cô ấy. Anh ấy muốn cưới, nhưng gia đình anh lại phản đối vì anh hơn 6 tuổi, công việc không ổn định và gia đình nghèo khó. Tuy nhiên, em gái rất yêu và sẵn sàng chịu khổ cùng anh. Cô ấy nghĩ hai vợ chồng có thể cố gắng và hỗ trợ gia đình. Em mỉm cười khi nghe cô ấy nói, nhưng cũng lo lắng vì con cái sẽ phải chịu ảnh hưởng. Em nhớ câu nói rằng lấy chồng nghèo có thể gây tội cho ba thế hệ.
Em đã kể cho nó nghe về cuộc sống của mình: lấy chồng nghèo, hai vợ chồng cùng nhau làm lụng kiếm tiền. Cưới hoàn toàn tự túc và vay mượn, sau cưới không có tiền để dành do phải trả nợ. Không có tuần trăng mật, bán hết kiềng lắc hồi môn, nhưng vẫn hạnh phúc vì lấy được người mình yêu. Em từng tự hào về việc từ bỏ các chàng trai giàu có để chọn người bạn thời thơ ấu. Tuy nhiên, em bị tiểu đường thai kỳ, thường xuyên phải vào viện khám. Sau khi cưới, hai vợ chồng thuê phòng trọ nhỏ, sáng đi làm, tối về nấu cơm bên nhau. Mọi thứ đều tuyệt vời cho đến khi em mang bầu và gặp khó khăn do nghén nặng, không thể đi làm. Chi phí sinh hoạt hàng tháng tăng cao với nhiều khoản phát sinh như khám thai, thuốc bổ, đồ cho em bé và phải gửi 3 triệu đồng về cho bố mẹ chồng. Em cũng cần tiết kiệm cho việc sinh nở.
Do áp lực tài chính trong khi lương không thay đổi, em không dám chi tiêu nhiều dù đang mang thai và mệt mỏi. Thỉnh thoảng em thèm món này món kia nhưng đều phải kiềm chế. Em không dám mua sữa bầu, chỉ uống sữa ông Thọ để tiết kiệm, nhưng cuối cùng lại bị tiểu đường thai kỳ và phải thường xuyên vào viện. Dù chồng rất thương em nhưng lại không muốn làm thêm để kiếm thêm tiền. Trong thai kỳ, em gầy yếu, đến lúc sinh thì không có tiền đăng ký phòng đẻ tốt, phải chấp nhận sinh thường trong tình trạng đông đúc và không được chăm sóc. Em không có tiền tiêm thuốc giảm đau, phải chịu đựng cơn đau mà lòng rất đau xót khi nghe y tá nói chồng không đủ tiền để ký giấy tiêm thuốc.
Khi đó, nếu có thể bán đi tình yêu ngôn tình của mình để đổi lấy mũi giảm đau, em cũng sẵn lòng. Sau khi sinh, bác sĩ hỏi liệu có làm xét nghiệm cho con không, nhưng em không thể vì không có tiền. Em bị rạch tầng sinh môn, viêm phù nề, cần rọi tia giảm sưng nhưng cũng không làm được vì chi phí quá cao. Uống kháng sinh thì không thể cho con bú. Em rất đau lòng, cảm thấy tiền bạc quan trọng hơn bao giờ hết. Chồng em thản nhiên từ chối vay tiền, lo sợ không đủ tiền ăn tháng sau. Nghe vậy, em chỉ biết quay mặt đi. Em nhận ra hôn nhân không phải là nấm mồ của tình yêu, mà phòng sinh mới là nơi chôn vùi tất cả. Mẹ đẻ thấy em khổ, đã cho em chục triệu dù em không muốn nhận. Em phải cầm để lo cho con, vì không có tiền thì không thể nuôi. Mẹ em cũng yếu, nên em bảo mẹ về quê, còn mẹ chồng chỉ lên hôm em sinh rồi cũng về ngay.
Cuộc sống chỉ còn lại hai vợ chồng chăm sóc nhau. Em nhận ra hôn nhân không phải là mồ chôn tình yêu, mà thực sự là nơi chôn vùi mọi ước mơ. Sau khi sinh, em gầy yếu, không có sữa cho con, phải cho con uống sữa nội vì không đủ tiền mua sữa ngoại. Mùa hè nóng bức, con em mồ hôi ướt đẫm trong căn phòng chật chội, không có điều hòa. Khi con được hơn 2 tháng tuổi, em không thể cho con tiêm phòng vì khan hiếm vắc xin và không đủ tiền cho dịch vụ. Chồng em vẫn tự mãn cho rằng mình đã mang lại cuộc sống tốt cho vợ. Nhìn con, em xót xa, nhớ lời bố mẹ xưa: chưa báo hiếu cho cha mẹ mà tháng nào cũng phải gửi tiền cho nhà chồng và tiêu tốn cả khoản tiền dành dụm để chăm sóc con.
Các bạn nữ hãy nhớ rằng tiền không thể mua được mọi thứ, nhưng nó có thể mang lại những điều cần thiết như y tế, dinh dưỡng, không gian sống thoải mái và cuộc sống đầy đủ cho con cái. Đừng coi thường những cô gái muốn tìm chồng có kinh tế vững chắc.


Source: https://afamily.vn/hon-nhan-khong-phai-nam-mo-cua-tinh-yeu-ma-phong-sinh-moi-la-mo-chon-tat-ca-20181224095012959.chn