Khó khăn khi vợ không có nhà.
Ngồi trong căn nhà trống trải, anh cảm thấy bồn chồn khi nhìn kim đồng hồ trôi chậm chạp. Anh ghét thời gian vì nó khiến anh mòn mỏi chờ đợi. Để quên đi cảm giác đó, anh lao vào dọn dẹp, làm những việc từng coi là vụn vặt như lau chùi cốc chén, bàn ghế. Anh vừa làm vừa nghêu ngao hát, cố gắng giữ cho đôi tay và đôi mắt mình bận rộn để không nhìn đồng hồ. Sau khi hoàn thành công việc, anh cảm thấy vui vui khi nhận ra sự ngọt ngào trong những việc đơn giản như vợ anh chăm sóc gia đình. Mồ hôi lấm tấm trên trán, anh lại cầm chổi quét nhà, không còn là người đàn ông chỉ biết ngồi chờ cơm nữa.
Từ khi nào anh lại có khái niệm “sạch đến mức tuyệt đối”, khi mà trước đây anh không biết cây chổi của vợ để đâu? Giờ đây, anh mỉm cười mãn nguyện với hình ảnh mình là người đảm đang. Nghĩ đến khuôn mặt ngạc nhiên và nụ cười rạng rỡ của vợ, anh cảm thấy hào hứng. Nếu ai thấy anh hì hục lau nhà, cười một mình thì chắc chắn họ sẽ không tin đó là ông sếp cứng nhắc. Nhưng anh không quan tâm đến điều đó, ở nhà, anh chỉ muốn làm vui lòng người phụ nữ của mình. Ba ngày không thấy nụ cười của chị khiến anh nhớ nhung gặm nhấm tâm hồn, dù anh từng nghĩ sẽ thoải mái khi vợ đi du lịch.
Sáng sớm, anh tỉnh dậy với cảm giác mệt mỏi, cổ họng rát bỏng. Thói quen đưa tay lấy bát canh giải rượu của vợ, nhưng hụt hẫng khi nhận ra chị không còn ở nhà. Anh như đứa trẻ tìm kiếm hình bóng quen thuộc, mặc dù biết chị tạm xa. Ba ngày không có chị như ba thế kỷ, nỗi nhớ dồn nén khiến trái tim anh đau đớn. Anh thèm những bữa cơm vợ nấu, tiếng “mắng yêu” và tiếng cười của chị. Anh nhớ những giọt nước mắt vì phim tình cảm và những cuộc trò chuyện dài. Giờ mới nhận ra hạnh phúc giản đơn mà anh từng xem nhẹ. Về nhà, anh ước gì chị có mặt, cảm thấy ghét ngôi nhà này hơn bao giờ hết.
Mái ấm của anh giờ trở thành một đống hoang tàn lạnh lẽo, với áo quần bừa bộn và bếp núc lạnh tanh. Anh ngán ngẩm nhìn mọi thứ xung quanh, ước gì chị đừng quên anh trong những cuộc vui. Sau bao ngày chờ đợi, hôm nay cuối cùng cũng đến. Anh như trẻ nhỏ vỡ òa hạnh phúc, nhưng lại bận rộn với công việc và dọn dẹp nhà cửa. Anh là người chồng yêu thương, ngóng trông từng giây phút để đón vợ về. Hân hoan, anh vội vàng lấy xe, không muốn chờ đợi thêm nữa, chỉ mong đưa chị về tổ ấm của hai người.


Source: https://afamily.vn/lao-dao-vi-vo-vang-nha-20120102102237111.chn