Kỳ 1: "Xin" con không phải chuyện đơn giản!
Ngày xưa, chỉ cách đây vài chục năm, khi chế độ phong kiến chưa bị lật đổ, phụ nữ "chửa hoang" bị đối xử tàn nhẫn, như bị gọt đầu bôi vôi và bị xua đuổi khắp làng, thậm chí có nơi còn bị thả trôi sông. Dù tác giả chỉ nghe kể lại, nhưng những trải nghiệm mà tác giả chứng kiến cách đây vài ba thập kỷ cũng để lại ấn tượng đau lòng. Một cô học sinh 19 tuổi tên Lựu, học năm thứ hai tại một trường gần Hà Nội, đã có thai. Trong xã hội lúc bấy giờ, việc mang thai khi chưa có chồng bị xem là tội ác nghiêm trọng, khiến cô không thể thoát khỏi sự kỳ thị suốt đời. Lựu là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh, thường được giới thiệu trong các chương trình văn nghệ.
Khi cái thai lớn dần, Lựu vẫn cố giấu kín, chịu đựng nỗi đau đớn của việc mang thai ngoài giá thú. Trong các buổi tập thể dục, cô nhảy nhót như để cố gắng làm thai rớt, nhưng không thành công. Đến tháng cuối, Lựu phải thông báo với lớp trưởng và bị phòng tổ chức triệu tập. Câu hỏi lặp đi lặp lại của trưởng phòng là "Chửa với ai", nhưng cô nhất quyết không tiết lộ. Cuối cùng, cô bịa ra một câu chuyện về một anh bộ đội và cung cấp thông tin giả về hòm thư. Dù cán bộ tổ chức đã tìm kiếm tận Hà Nội, nhưng không có ai, dẫn đến việc Lựu bị truy hỏi thêm. Cuối cùng, cô sinh con trong sự tủi nhục và sau đó phải làm công việc thu gom rác trước ánh mắt khinh bỉ của mọi người.
Không biết số phận cô gái kia ra sao, nhưng có một trường hợp khác, một cô gái đã phá thai bằng cách uống thuốc, đau đớn lăn lộn và chết khi chưa kịp đến bệnh viện, phát hiện mới biết là có thai. Những bi kịch do "chửa hoang" thời đó không thể kể hết. Tuy nhiên, sự thay đổi ngày nay khi phụ nữ được quyền làm mẹ, dù không có chồng, là rất nhân đạo. Gần đây, tôi biết một tờ báo ở Hà Nội có 16 người thì có 4 chị em không chồng mà vẫn có con, họ được nghỉ sinh và hưởng chế độ như những người có chồng. Đặc biệt, họ nhận được sự giúp đỡ từ cộng đồng, từ việc đưa đón đến chăm sóc con cái, tạo nên tình cảm hàng xóm ấm áp. Chỉ vài thập kỷ mà quan niệm xã hội đã thay đổi đáng kể.
Xóm con rơi của tôi là nơi tập trung những cô gái ế chồng. Bạn tôi từ Hà Nội đến chơi, thấy tôi viết về chủ đề này liền kể về làng mình. Ở đó, những cô gái 25 tuổi chưa lập gia đình thường được xây cho một căn nhà ở cuối làng, gần bến đò. Họ sống ở đó, tìm kiếm những người đàn ông không phải trong làng để xin con, tránh rắc rối sau này. Ban đầu chỉ một hai người, giờ đã thành một xóm với hàng chục căn nhà.
Có người xin hẳn hai đứa con, không ai cười vì ai cũng giống nhau. Chính quyền xã không can thiệp vì đó là quyền tự do của họ, và xã cũng không mất gì, chỉ có thêm nhân khẩu, sức lao động, giúp giảm bớt người già cô đơn. Nhiều phụ nữ độc thân xin con để tránh cảnh lẻ loi về già. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa hiểu việc xin con từ người lạ như thế nào, không đơn giản như xin lửa. Bạn tôi, một giáo viên dạy văn, hài hước kể về một anh chàng cán bộ địa chất gọi đò nhưng lại gặp một cô gái, người đã nói rằng không còn đò nữa.
Cô gái mời anh về nhà nghỉ ngơi và hứa sẽ dẫn anh sang sông tắm rửa vào sáng mai. Anh cảm ơn và theo cô về. Khi hỏi về gia đình, cô nói chỉ sống một mình. Cô bảo anh nghỉ ngơi, sau đó chuẩn bị bữa cơm ngon với thịt gà. Anh cảm kích trước sự hiếu khách của cô. Sau bữa ăn, cô nói rằng chỉ có một chiếc giường nên cô sẽ nhường cho anh, còn cô sẽ trải chiếu ngủ.


Source: https://afamily.vn/ky-1-xin-con-khong-de-20110407012222162.chn