Ngày tôi chào đời, bố chồng hốt hoảng chạy... quên cả dép!
Chỉ một tháng trước đám cưới, mẹ chồng tôi đột ngột qua đời vì xuất huyết não, khiến bố chồng tôi sốc nặng. Trong ba ngày tang lễ, ông chỉ ngồi bên cạnh mẹ và khóc. Khi đó, tôi đã mang thai được gần ba tháng và sống ở nhà chồng. Gần ngày cưới, chồng tôi nhất quyết không hủy lễ, dẫn đến cãi vã kịch liệt với bố chồng. Ông muốn hoãn đám cưới cho đến khi tôi sinh con, nhưng chồng tôi sợ bị mang tiếng xấu. Cuối cùng, chúng tôi vẫn tổ chức đám cưới nhỏ ở nhà tôi. Ngày cưới, bố chồng tôi đến nhưng với vẻ mặt buồn bã.
Sau một tuần cưới, ông gọi điện xin lỗi và khuyên vợ chồng tôi về lại sống chung. Dù sợ chồng khó xử, tôi đồng ý nhưng vẫn giữ khoảng cách với bố chồng do những xung đột trước đó. Hàng ngày, ông nấu ăn và giặt giũ cho chúng tôi. Vào cuối tuần, ông khuyến khích chồng tôi đưa tôi đi chơi. Ông thường hỏi thăm về việc khám thai và chăm sóc tôi rất chu đáo, như chuẩn bị nước dừa và nước mía. Dù vậy, tôi vẫn không thể cởi mở với ông vì luôn nghĩ ông chỉ tốt với tôi vì đứa trẻ, chứ không phải vì thương tôi.
Nếu ông thương tôi, ông đã không đuổi vợ chồng tôi đi. Đến ngày sinh con, tôi mới nhận ra tình cảm chân thành của bố chồng. Hôm đó, tôi đau bụng nhưng vẫn đi làm. Khi cơn đau quá mạnh, tôi gọi cho chồng nhưng anh không thể giúp. Cuối cùng, tôi gọi cho bố chồng, và ông đến rất nhanh, đưa tôi vào viện và lo thủ tục cấp cứu. Trước khi vào phòng sinh, ông còn mua sữa cho tôi uống. Tôi vào phòng sinh lúc 2 giờ chiều và đến 7 giờ tối mới sinh xong. Khi tôi ra, chồng và bố chồng lập tức chạy tới, và bố chồng tôi nhanh chóng đi mua đồ cần thiết cho tôi.
Khi bố chồng đến, tôi đã được chuyển xuống tầng 7 để nghỉ ngơi sau sinh. Thấy phòng thiếu nước uống và tôi quá mệt, ông đã nhanh chóng chạy đi mua sắm. Khoảng 15 phút sau, ông trở về với sữa, nước uống và cháo cho tôi cùng sữa cho em bé. Ông còn đưa hộp sữa cho chồng tôi để đút cho tôi ăn, trong khi bế cháu và hôn hít. Lúc này, chồng tôi hỏi về đôi dép của ông. Tôi nhớ lại rằng ông đã bỏ dép để chạy nhanh hơn. Ông nghiêm túc dạy chồng tôi rằng tôi đã sinh con cho anh ấy, nên anh phải sống tốt với tôi. Nhìn ông nựng cháu mà không có dép, tôi vừa thương vừa tự trách mình. Hóa ra ông thật sự thương tôi như con gái. Tôi đã sai khi giận dỗi ông chỉ vì những lời nói lúc nóng giận.
Có nên xin lỗi bố không?


Source: https://afamily.vn/ngay-toi-sinh-bo-chong-quynh-quang-chay-bo-ca-dep-20170827005112564.chn