Người phụ nữ kiên cường vươn lên sau nỗi đau mất chồng.
Chị Ngô Thị Sâm, 37 tuổi, đang sống những ngày tháng khó khăn nuôi 3 con gái sau khi mất chồng 3 năm trước. Hiện chị và các con sống tại khu phố Thọ Môn, Đình Bảng, Từ Sơn, Bắc Ninh. Dù chồng đã ra đi, chị vẫn giữ gìn những kỷ niệm đẹp về tình yêu 20 năm của họ. Chị quen anh Đức Hồng, một kỹ sư xây dựng, qua một người bạn và ấn tượng từ lần gặp đầu tiên đã khiến họ cảm mến nhau.
Anh Hồng, dù có tri thức và công việc ổn định ở thành phố, vẫn gần gũi với mọi người ở quê. Trong quá trình tìm hiểu, anh từng bị trai làng bắt nạt, nhưng anh đã kiên trì vượt qua để đến với mình. Cặp đôi hẹn hò chân thành như bao cặp khác ở Đình Bảng và sau 2 năm, họ tổ chức đám cưới trong sự ngưỡng mộ của mọi người. Cuộc sống hôn nhân của họ rất hạnh phúc; anh Hồng thành công trong công việc tại công ty Mỹ thuật và các dự án khác, thu nhập ổn định. Chị, được anh động viên, học cắt tóc và mở tiệm tại nhà.
Chỉ một năm sau ngày cưới, cặp đôi đã có con gái đầu lòng và mua xe máy, xây nhà riêng, tận hưởng cuộc sống hạnh phúc. Tuy nhiên, sau vài năm, công ty của anh Hồng phá sản, buộc anh về nhà làm riêng và chị bỏ nghề cắt tóc để chạy chợ. Dù làm việc chăm chỉ, gia đình vẫn đủ ăn và họ có thêm con gái thứ hai. Tuy nhiên, do sức khỏe anh Hồng không ổn định và khó khăn kinh tế, chị khuyên anh chuyển nghề. Chị vay mượn vốn để mở quán internet và tiếp tục kinh doanh gia cầm, bắt đầu một hành trình mới trong cuộc sống.
Không lâu sau, dịch cúm gia cầm bùng phát, kinh tế khó khăn và nhiều hiệu internet mở ra, khiến vợ chồng chị gần như phá sản. Họ vất vả làm việc để trang trải chi tiêu và trả nợ, đồng thời chào đón con gái thứ ba - Nguyễn Mỹ Duyên, sinh năm 2008. Dù cuộc sống khó khăn, anh chị vẫn hạnh phúc. Tuy nhiên, cách đây gần 3 năm, anh đột ngột rời bỏ gia đình vào ngày Rằm tháng Giêng năm 2011. Sáng hôm đó, anh nói với chị sẽ ra cửa hàng sau khi chị mở cửa, nhưng chỉ 15 phút sau, chị nhận được cuộc gọi từ anh với giọng thở gấp gáp.
Anh nói: "Em về ngay, anh không sống nổi!" Mình lo lắng và không hỏi thêm được gì. Trên đường về, chân tay mình run rẩy, chỉ nghĩ đến điều xấu. Khi về đến nhà, mọi thứ đã muộn. Mình thấy anh run lẩy bẩy, miệng không nói được, mắt không còn nhìn thấy. Mình ôm chặt anh và khóc, bảo các con gọi ông bà, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Các bác sĩ thông báo anh không thể cứu được. Căn bệnh tai biến đã cướp đi mạng sống của anh. Sự ra đi của anh quá bất ngờ, không kịp nói với mình, chỉ kịp dặn dò con gái lớn: "Bố sắp chết, con phải thương mẹ và lo cho các em học tập". Mình vẫn không ngừng khóc khi nhớ về anh.
Anh ra đi quá đột ngột khiến chị không thể tin rằng anh đã bỏ mẹ con chị mãi mãi. Ngày tiễn anh, chị chỉ cảm thấy nỗi đau mà không rõ tâm trạng mình. Chị không thể chấp nhận rằng chồng đã mất, để lại 3 con gái nhỏ cho chị. Sau khi anh mất, cả tháng đầu tiên, 4 mẹ con thường mất ngủ, ngôi nhà trở nên lạnh lẽo, thiếu vắng bóng dáng anh.






Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/chuyen-nguoi-dan-ba-vuot-kho-sau-cu-soc-mat-chong-20130804040417720.chn