Người vợ ba lần nộp đơn ly dị để chồng có thể cưới người khác.
Trong cuộc hôn nhân không có tiếng cười trẻ thơ, ông Nguyễn Ngọc Thọ (84 tuổi) và bà Đinh Thị Ngọc Tú (78 tuổi) vẫn trân trọng những kỷ niệm buồn vui và dành cho nhau tình yêu sâu sắc suốt 55 năm. Họ thường đến CLB khiêu vũ ba lần một tuần, gần gũi và gọi nhau như thuở ban đầu. Cả hai san sẻ công việc nhà rất ăn ý: bà đi chợ, ông dọn dẹp, bà nấu cơm, ông rửa bát. Ông Thọ chia sẻ: “Dù tôi nấu không giỏi, nhưng thấy vợ ăn ngon miệng là tôi vui.”
Ông Nguyễn Ngọc Thọ, thầy giáo thông thạo bốn thứ tiếng, và bà Đinh Thị Ngọc Tú, con gái của một gia đình nổi tiếng ở Hải Dương, tình cờ gặp nhau và nhanh chóng cảm mến. Ông Thọ, một trai Hà Nội, cảm thấy bà Tú dịu dàng và đã viết thơ tặng bà, được bà đáp lại. Họ tổ chức đám cưới ấm cúng vào năm 1960. Tuy nhiên, sau nhiều năm không có con, họ phát hiện bà Tú khó có khả năng sinh con. Trong bối cảnh y học lạc hậu, bà Tú rất buồn và từng nghĩ đến việc ly dị để ông Thọ tìm hạnh phúc mới.
Ông Thọ cười và kể về vợ mình, người đã ba lần viết đơn ly dị vì áp lực gia đình và lời ra tiếng vào. Ông không đồng ý chia tay và đã thuyết phục bà rằng hạnh phúc gia đình không chỉ dựa vào con cái. Đến lá đơn thứ ba, ông đã xé nó trước mặt vợ và khẳng định bà là vợ duy nhất của ông. Ở tuổi 84, ông vẫn giữ được phong độ trẻ trung, tham gia tập thể dục và nhảy múa cùng vợ, luôn nỗ lực để cùng nhau phát triển.
Hai ông bà duy trì tình cảm bằng cách đi du lịch cùng nhau, tạo hạnh phúc thay vì chỉ tìm kiếm từ con cái. Cuộc sống "xê dịch" của họ bắt đầu từ khi ông Thọ nghỉ hưu, và họ đã cùng nhau khám phá hơn 20 quốc gia. Ông Thọ cũng duy trì thói quen viết nhật ký và cập nhật tin tức hàng ngày, thể hiện niềm đam mê với nghề báo đã theo ông suốt cuộc đời. Ông từng làm Trưởng ban Biên tập Phát thanh thanh thiếu nhi của Đài Tiếng nói Việt Nam và là Tổng biên tập đầu tiên của Báo Đại biểu nhân dân.
Ông Nguyễn Ngọc Thọ, do làm báo nên có nhiều bạn bè, thường được hỏi thăm về con cái. Một lần, nhà giáo dục Hà Thanh Ngữ hỏi ông có buồn vì không có con hay không. Ông Thọ trả lời rằng mặc dù có con là hạnh phúc, nhưng không có con cũng có thể tìm niềm vui khác từ sự hòa thuận và chia sẻ trong cuộc sống. Ông nhấn mạnh rằng không nên xúc phạm nỗi đau của người khác, đặc biệt là vợ mình, và đó là cách tốt nhất để đối diện với khiếm khuyết. Câu trả lời của ông đã an ủi vợ và khiến nhiều bạn bè cảm phục. Trong suốt cuộc trò chuyện, bà Tú luôn lắng nghe, thỉnh thoảng góp vui và thể hiện sự chăm sóc ân cần dành cho chồng và khách.
Khi vợ ra ngoài, ông Thọ thì thầm với tôi: “Cuộc đời này, người tôi yêu nhất là vợ. Dù không phải tình đầu, nhưng nguyện là tình cuối, trăm năm không thay đổi.” Sống trong tình yêu thương của chồng, bà Tú trở nên nhường nhịn, ôn hòa và được nhiều người yêu mến.
Source: https://afamily.vn/doi-song/nguoi-vo-3-lan-viet-don-ly-di-de-chong-di-lay-nguoi-khac-2015101808425344.chn