"Nguyên nhân khiến vợ tôi xưng hô 'anh-tôi' sau 4 năm chung sống"
Tôi đã kết hôn được 4 năm và có một cậu con trai 3 tuổi. Vợ tôi là cô giáo mầm non hiền lành. Trước đây, tôi làm quản lý thiết kế lắp ráp mạch điện với mức lương khá cao và cuộc sống ổn định. Tuy nhiên, một năm trước, công ty tôi làm việc bị giám đốc mới không có năng lực tiếp quản, dẫn đến nhiều mâu thuẫn. Tôi quyết định nghỉ việc, nghĩ rằng sẽ dễ dàng tìm được công việc mới. Nhưng sau một tháng tìm kiếm, tôi nhận ra thị trường việc làm không đơn giản như tôi tưởng, với nhiều nơi đã đủ nhân sự và mức lương thấp.
Tôi thừa nhận, vì sĩ diện, tôi đã chạy khắp nơi tìm việc nhưng không thành công, khiến tôi chán nản và không muốn đi làm nữa. Ở nhà rảnh rỗi, tôi chỉ lê la cà phê và nhậu nhẹt với bạn, trong khi vợ tôi phải lo công việc và gia đình. Tôi không thông cảm với cô ấy, thậm chí còn hành hạ cô ấy khi say xỉn. Dù gánh nặng gia đình đè lên vai, vợ tôi vẫn kiên nhẫn chịu đựng. Một đêm, nhìn cô ấy mắt sưng đỏ làm tôi thương xót. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã cư xử tệ, nhưng cái cảm giác bất mãn vì không kiếm ra tiền khiến tôi cáu gắt. Tôi luôn nghĩ vợ đang châm biếm mình, dẫn đến những bữa cơm căng thẳng và không khí gia đình ngột ngạt.
Trong bữa ăn, con trai tôi khóc đòi thịt nướng. Vợ tôi nhẹ nhàng hứa sẽ mua cho khi nhận lương, nhưng tôi lại hiểu lầm và cảm thấy bị coi thường. Tôi bất ngờ đứng dậy chỉ tay vào vợ, trách móc cô ấy vì nghĩ mình kiêu ngạo, rồi hất tung mâm cơm. Vợ tôi tức giận, lần đầu tiên gọi tôi là "anh" và khóc, nói rằng cô ấy đã chịu đựng nhiều vì biết tôi sĩ diện và thất nghiệp. Cô ấy không muốn tạo áp lực cho tôi và luôn đặt gia đình lên trên hết.
Cô ấy không dám tiêu tiền cho bản thân, nhìn tôi với đôi mắt đầy nước mắt và hỏi sao tôi không hiểu và thông cảm cho cô. Tôi đã sống bám vào cô ấy suốt gần một năm vì sĩ diện, làm cô buồn mỗi ngày. Nghe những lời cô nói, tôi cảm thấy hối hận về sự tồi tệ và vô trách nhiệm của mình. Đêm hôm ấy, nhìn cô ngồi làm việc với đôi mắt sưng đỏ, tôi thấy thương cô quá. Nếu không vì gia đình, có lẽ cô đã rời bỏ tôi từ lâu. Sau đó, tôi quyết định gạt bỏ sĩ diện, xin vào làm nhân viên một công ty điện. Dù lương thấp, tôi vẫn chấp nhận. Chiều về nhà, tôi chơi với con trong khi vợ nấu ăn, và cả gia đình lại vui vẻ bên mâm cơm ấm áp. Cuối tuần, chúng tôi cùng nhau dọn dẹp và đi chơi.
Tôi nhận ra vợ con là quan trọng nhất trong cuộc sống và cần trân trọng, gìn giữ. Tôi viết những dòng này để cảm ơn vợ yêu quý vì sự thấu hiểu, bao dung và tình yêu mà em dành cho bố con anh.



Source: https://afamily.vn/vi-chuyen-nay-ma-sau-4-nam-chung-song-vo-toi-xung-ho-anh-toi-7493.chn