Nhật ký nỗi nhớ con gái.
Mình thấy rõ sự thiệt thòi của mẹ chồng khi không có con gái. Chồng mình thường chỉ gọi điện hỏi thăm mẹ vài câu ngắn gọn, trong khi mình chỉ biết hỏi thêm chút ít, sợ nói nhiều sẽ bị chê. Ngược lại, với mẹ đẻ, mình có thể thoải mái trò chuyện và chia sẻ. Mình cảm thấy hụt hẫng khi nghĩ đến việc mẹ chồng không có ai để tâm sự, có lẽ chỉ có thể giao tiếp với hàng xóm, nhưng không chắc những câu chuyện đó được giữ nguyên vẹn. Mình cũng lo lắng cho tương lai, khi không có ai nhổ tóc trắng hay góp ý thẳng thắn cho mình như mẹ đẻ đã từng làm.
Ai sẽ mua cho mình những món đồ ưng ý? Ai sẽ pha cho mình cốc nước theo sở thích? Chỉ có con gái mới hiểu mẹ. Mình không có ai để truyền lại những kỹ năng như thêu, đan, và may vá mà mẹ đã dạy. Mình buồn vì không có người nối dõi. Ai sẽ học cắm hoa, làm tóc, hay xâu lỗ tai cho con? Mình muốn truyền lại đôi hoa tai gia truyền, nhưng lại chưa biết dạy con trai những gì. Chắc hẳn chúng chỉ cần biết tự phục vụ, trong khi việc nặng nhọc như điện, nước sẽ do chồng dạy cho con.
Thế là mình ngồi xem hai bố con nhà nó dạy nhau, trong khi mỗi lần nhắc đến “chụp ảnh” thì chúng lại nhăn mặt, bỏ mình lại một mình. Ai sẽ chụp ảnh cho mình và ai sẽ cùng mình vào bếp nấu ăn, khám phá món mới? Bố con nhà nó chỉ cần ăn chín là được, không cần cầu kỳ. Ai sẽ cùng mình quyết định xem phim hay thể thao? Mình luôn thua, chỉ có thể làm “hoa hậu” trong gia đình này. Mình thật sự thèm có con gái! Hay ông anh đang trêu mình nhỉ?
Source: https://afamily.vn/nhat-ky-them-con-gai-2011041609434327.chn