Nỗi đau trong tuần trăng mật đầy u ám
Nỗi buồn trong thơ Xuân Diệu mà tôi học từ hồi cấp 3, với câu "Hôm nay yêu mai có thể xa rồi", khiến tôi trăn trở. Thi nhân cảm nhận sự thoáng qua của tình yêu. Xuân Diệu có thể ngắm người yêu dù đã xa, còn tôi vẫn chờ em, biết rằng em sẽ không trở lại. Tôi không chỉ là kẻ yêu thơ lãng mạn, mà nỗi đau của tôi sâu sắc và day dứt hơn nhiều. Tôi đã mất em, người vợ xinh đẹp ngay trong kỳ trăng mật của chúng tôi. Chúng tôi như nước với lửa từ thuở học sinh; em làm kiêu khi tôi tán tỉnh, trong khi hàng chục cô gái khác sẵn sàng theo đuổi tôi. Em chê tôi là thằng công tử bột, cẩn trọng đối diện với những mối quan hệ. Nỗi nhớ em khiến tôi điên cuồng, đau đớn vì sự từ chối của em.
Bản lĩnh trong tôi trỗi dậy, quyết giành lấy trái tim em. Tôi thay đổi bản thân, từ bỏ kiêu ngạo và lối sống chơi bời để chạm đến trái tim em. Những ngày bên nhau ở biển thật tuyệt, cùng nhau đi dạo và tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào. Tôi tham gia tình nguyện, làm việc chăm chỉ để tự lập, không còn là "ăn bám". Dù em vẫn làm ngơ, nụ cười thân thiện của em khiến tôi thêm động lực. Tôi quyết tâm trở thành người đàn ông có ích cho gia đình và những người xung quanh. Cuối cùng, tình yêu giữa chúng tôi nảy nở, nhưng con đường phía trước vẫn đầy thử thách.
Khi tiếp cận gia đình em, cha mẹ em liên tục ngăn cấm vì cho rằng tôi có tướng dữ. Dù chưa từng làm hại ai, tôi vẫn kiên trì chinh phục họ suốt nhiều năm. Tôi cố gắng trở thành người con rể tốt, lắng nghe câu chuyện của bố em và giúp mẹ em trong những chuyến đi. Dần dần, tôi trở thành người thân thiết trong gia đình. Cuối cùng, ước mơ được bên em trong ngày cưới đã thành hiện thực sau 7 năm kiên trì. Sau lễ cưới, em có vẻ xanh xao nhưng vẫn muốn đi tuần trăng mật. Gia đình dặn tôi chăm sóc em chu đáo. Những ngày bên nhau tại biển thật đẹp, chúng tôi cùng tận hưởng không khí trong lành và đêm đầu tiên hạnh phúc bên nhau.
Ngày thứ hai, chúng tôi đi dạo ở biển, em giẫm phải vỏ sò và chảy chút máu. Em lo lắng về điềm dữ, tôi cõng em và trêu chọc. Ngày thứ ba, tôi dậy sớm, ngồi xem bóng đá và chuẩn bị bữa sáng cho em. Sau 2h30 phút, em vẫn chưa dậy. Khi tôi đến bên giường, thấy em gần như tím tái và thoi thóp. Hôm nay tròn ba tháng em rời xa tôi. Tôi quay lại nơi này, thuê phòng để ở bên em, không để em cô quạnh nơi đất khách.
Tôi đã vội bế em xuống bắt taxi đi cấp cứu, nhưng em đã không gượng nổi và ra đi vào những ngày trăng mật vì cơn cảm đột ngột. Nỗi đau mất vợ khiến tôi như kim đồng hồ đứt dây, nước mắt không ngừng rơi. Khi đưa thi hài em về Hà Nội, bố mẹ em trách tôi không chăm sóc em, và giờ tôi ân hận vì đã mất em. Hôm nay đúng ba tháng kể từ ngày em rời xa, tôi trở lại nơi này, thuê căn phòng cũ để ở bên em, mong em không cô quạnh nơi đất khách. Tôi tự hỏi liệu có phải tôi thực sự có số sát vợ như lời bố mẹ em nói.



Source: https://afamily.vn/dau-don-voi-tuan-trang-mat-day-xot-xa-20131023034921884.chn